Bá Tước Dracula - Chương 23 phần 2

Unmute
Loaded: 0%
Progress: 0%
Remaining Time-0:00
"Jonathan," nàng nói, với những lời nghe như tiếng nhạc phát ra từ môi nàng, tràn đầy tình yêu và sự dịu dàng, "Jonathan thân yêu, và các bạn, tất cả những người bạn thật, thật sự của tôi, tôi muốn các bạn chịu đựng được những gì xảy ra trong tâm trí tôi dù trong tất cả những thời khắc khủng khiếp này. Tôi biết các bạn phải chiến đấu. Và các bạn phải tiêu diệt, thậm chí khi mà các bạn tiêu diệt Lucy giả mạo để cho Lucy thật có thể sống mãi sau này. Nhưng đó không phải là công việc của sự căm ghét. Tâm hồn tội nghiệp ấy đã khiến cho tất cả chúng ta đều đau khổ trong những cung bậc sầu thảm nhất. Chỉ cần nghĩ đến hắn sẽ vui mừng như thế nào khi mà hắn cũng tiêu diệt phần xấu xa trong con người hắn để cho phần tốt đẹp kia có được một linh hồn bất diệt. Các bạn cũng phải thương hại đến hắn, dù điều đó sẽ không ngăn cản tay các bạn vung lên tiêu diệt hắn."
Khi nàng nói tôi có thể mặt chồng nàng tối sầm lại và nhăn nhúm lại, như thể những cảm xúc trong ông ta đã khiến thể xác ông ta co lại vào xương tủy. Ông ta nắm chặt lấy tay vợ mạnh hơn theo bản năng, khiến những đốt ngón tay trắng bệch. Nàng chẳng hề xao động trước cái đau mà tôi biết nàng đang phải chịu đựng, nhưng nàng nhìn ông ấy với đôi mắt mang vẻ cầu khẩn hơn bao giờ hết.
Khi nàng dừng lời, ông ta nhảy dựng lên, gần như làm toạc tay mình từ tay nàng và cất tiếng,
"Có thể Chúa sẽ đưa hắn vào tay tôi đủ thời gian để tôi tiêu diệt cuộc sống trần tục của hắn, đó là cái đích mà tất cả chúng ta đều nhắm vào. Nếu sau đó tôi có thể mang linh hồn hắn xuống địa ngục để thiêu đốt nó ở đó muôn đời thì tôi cũng sẽ sẵn lòng!"
"Ôi, hãy nín lặng! Ôi, hãy im đi nhân danh Chúa tốt lành. Đừng nói như vậy, Jonathan, chồng em, anh sẽ làm em bị dồn ép trong sợ hãi và kinh khiếp. Hãy nghĩ đi, anh yêu... em đã nghĩ đến điều đó từ rất, rất lâu... điều đó... có thể... một ngày nào đó... em, cũng vậy, cũng cần đến một sự thương hại như vậy, và cũng sẽ có những người khác như anh, cũng với một sự giận dữ có cùng nguồn gốc, sẽ lại từ chối điều đó với em! Ôi, chồng em! Chồng em, em thật sự muốn anh có những suy nghĩ lại theo một cách khác.
Nhưng em cầu nguyện rằng Chúa sẽ không để ý đến những lời lẽ quá hung hãn của anh vừa rồi, ngoại trừ một điều rằng trong đó có một trái tim tan vỡ tràn ngập yêu thương trong một người đàn ông đã bị quá nhiều tác động. Ôi, Thiên Chúa, xin hãy để cho mái tóc bạc này minh chứng cho những đau khổ mà anh ấy phải chịu, con người mà suốt cuộc đời đã không hề làm điều gì sai quấy, mà đã phải chấp nhận nhiều đau khổ ập đến với mình."
Lúc này chúng tôi tất cả những người đàn ông đều đẫm lệ. Chẳng hề ngăn cả, chúng tôi để cho những dòng nước mắt tuôn rơi. Nàng cũng rơi nước mắt, khi thấy rằng những lời khẩn cầu của mình đã có tác dụng. Chồng nàng tự quỳ gối xuống bên cạnh nàng, và vòng tay ôm lấy nàng, mặt ông ta úp vào trong váy nàng. Van Helsing vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi lặng lẽ ra khỏi phòng, để lại hai trái tim tràn ngập yêu đương ấy lại cùng với Chúa.
Trước khi họ đi nghĩ giáo sư bố trí lại căn phòng chống lại bất kỳ sự đột nhập nào của ma cà rồng, và để đảm bảo rằng bà Harker có thể nghỉ ngơi trong an bình. Nàng cố tự ép mình có niềm tin, để bộc lộ nó để giúp cho chồng mình cố vui lại. Đó thật là một cuộc vật lộn dũng cảm, và cuối cùng, tôi nghĩ và tin rằng nó đã không đến nỗi phí công. Van Helsing đã đặt một cái chuông để ai trong số họ cũng có thể rung lên phòng khi có trường hợp khẩn cấp. Và khi họ đi nghĩ, Quincey, Godalming và tôi sắp đặt với nhau rằng chúng tôi nên phân công nhau ngồi lại trong đêm, trông chừng cho sự an toàn của người phụ nữ đa đoan kia. Canh gác đầu tiên sẽ thuộc về Quincey, nên những người còn lại trong chúng tôi sẽ cố ngủ càng sớm càng tốt.
Godalming đã đi ngủ, vì cậu ấy sẽ canh phiên thứ hai. Bây giờ thì công việc cũng tôi cũng đã xong, và tôi cũng sẽ đi ngủ.
NHẬT KÝ CỦA JONATHAN HARKER
Ngày 3 -4 tháng Mười, gần đến nữa đêm - Tôi nghĩ rằng ngày hôm qua sẽ không bao giờ chấm dứt. Tôi tràn ngập khao khát được ngủ, với một niềm tin mơ hồ là khi thức giấc sẽ có một điều gì đó thay đổi, và lúc này bấy kỳ sự thay đổi nào cũng sẽ khiến cho mọi chuyện tốt đẹp hơn. Trước khi chúng tôi chia tay, chúng tôi thảo luận xem bước tiếp theo chúng tôi sẽ làm gì, nhưng không đạt đến một kết quả nào. Tất cả chúng tôi đều biết rằng vẫn còn sót lại một cái hộp, và chỉ có bá tước biết nó nằm ở đâu. Nếu như hắn định chôn dấu nó, thì hắn có thể cản trở chúng tôi hàng năm. Và trong khi ấy, thì ý nghĩ của tôi đã trở nên quá kinh khiếp, và tôi thậm chí không dám nghĩ đến nó lúc này.
Điều mà tôi biết là nếu thậm chí có một người phụ nữ hoàn toàn hoàn hảo, thì đó hẳn chính phải là người phụ nữ thương yêu tội nghiệp của tôi. Tôi đã ngàn lần yêu nàng hơn khi chứng kiến lòng trắc ẩn dịu dàng của nàng vào tối nay, cái lòng trắc ẩn đã khiến cho sự căm ghét của chính bản thân tôi đối với con quái vật kia có vẻ như đã chuyển thành sự khinh bỉ. Chắc chắn là Chúa sẽ không không để cho quả đất này trở nên khốn khổ hơn khi để mất nó vào tay cái thứ sinh vật như vậy. Đó là điều hy vọng của tôi. Tất cả chúng tôi đang lênh đênh vô định, và chỉ còn sự tin cậy làm cái phao bấu víu vào.
Cám ơn Chúa! Mina đang ngủ, và nàng ngủ chẳng mộng mị gì. Tôi sợ rằng khi nàng nằm mơ thì giấc mơ của nàng sẽ giống như cái kỷ niệm khủng khiếp đã ăn sâu vào nàng. Nàng không được bình tâm lắm., trong cái nhìn của tôi lúc hoàng hôn buông xuống. Do đó, trong một lúc, sự nghỉ ngơi lan tỏa trên khuôn mặt nàng giống như dòng suối đang đến sau cơn hạn tháng Ba.
Tôi nghĩ là vào lúc ánh hoàng hôn đỏ chiếu trên mặt nàng thì nó có vẻ mềm mại vô vùng, nhưng lúc này tôi nghĩ nó có một ý nghĩa sâu thẳm hơn. Bản thân tôi không ngủ. Ngày mai vẫn còn chuyện để nghĩ đến, và tôi sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi...
Sau đó - Tôi hẳn là đã ngủ thiếp đi, vì tôi được Mina đánh thức, nàng đang ngồi trên giường, với một vẻ hoảng hốt hiện rõ trên mặt. Tôi có thể nhận ra điều đó dễ dàng, vì chúng tôi không hề rời khỏi phòng trong lúc tối. Nàng đặt tay ra dấu trên miệng tôi, và lúc này nàng thì thầm vào tay tôi, "Im lặng! Có ai đó ở trên hành lang đó anh!" Tôi nhẹ nhàng trở dậy, và băng ngang phòng, khẽ mở cửa.
Ngay bên ngoài, đang duỗi người trên đệm là ông Morris, tỉnh như sáo. Ông ta đưa tay ra hiệu im lặng và thì thầm với tôi, "Im! Trở về giường đi. Ổn cả. Suốt đêm sẽ có một trong số chúng tôi ở đây. Chúng tôi không để điều gì xảy ra đâu!"
Cái nhìn và cử chỉ của ông ta ngăn trở mọi cuộc đối thoại, nên tôi trở về và nói với Mina. Nàng thở dài và rõ ràng là có một nụ cười u ám lướt qua nàng rất đáng thương, khuôn mặt nàng tái xanh lên khi nàng đưa tay ôm vòng lấy tôi và nhẹ giọng, "Ôi, cám ơn Chúa về những người đàn ông can đảm này!" Với một cái thở dài nàng chìm lại vào giấc ngủ. Tôi viết những dòng này vì tôi không thể ngủ, dù tôi phải cố thử lại nó.
Ngày 4 tháng Mười, buổi sáng - Một lần nữa trong đêm tôi được Mina đánh thức. Lúc này tất cả chúng tôi đều đã ngủ say, ánh nắng xám của buổi bình minh đang đến làm cái khung chữ nhật của ô cửa sổ, và ngọn đèn ga nhìn chỉ giống như là những đốm lửa hơn là một cái đĩa sáng.
Nàng nói với tôi gấp gáp, "Đi, gọi giáo sư. Em muốn gặp ông ấy ngay."
"Vì sao?" Tôi hỏi.
"Em vừa nảy ra một ý. Em cho rằng em nghĩ ra nó trong đêm, và nó thành hình lúc nào em cũng chẳng biết. Ông ấy phải thôi miên em trước khi bình minh, và em sẽ có thể nói được. Nhanh lên, anh yêu, thời gian gấp lắm rồi."
Tôi đi đến cửa. Bác sĩ Seward đang nằm trên đệm, khi thấy tôi, ông ấy nhảy dựng dậy.
"Có chuyện gì sao?" ông ta hỏi, đầy lo lắng.
"Không" tôi nói. "Nhưng Mina muốn gặp bác sĩ Van Helsing ngay."
"Tôi sẽ đi," ông ta nói, và chạy vội vào phòng giáo sư.
Hai hoặc ba phút sau Van Helsing đã có mặt trong phòng với cái áo ngủ của ông ta, và ông Morris cùng huân tước Godalming cùng với bác sĩ Seward cũng có ở cửa xem có chuyện gì. Khi giáo sư nhìn thấy Mina, ông mỉm cười, một nụ cười rõ ràng là có tác dụng trục xuất những u phiền khỏi khuôn mặt ông.
Ông xoa tay và nói, "Ôi, bà Mina thân yêu, đây thật sự là một cơ hội. Nhìn này! Bạn Jonathan, chúng ta phải đưa bà Mina thân yêu trở về như cũ với chúng ta trong hôm nay!" Và quay sang nàng, ông ta nói phấn khởi, "Và tôi có thể làm gì cho bà? Vào giờ này thì hẳn là bà không gọi tôi nếu không có mục đích."
"Tôi muốn ông thôi miên tôi!" nàng nói. "Hãy làm điều này trước bình minh, bởi vì tôi cảm thấy tôi có thể nói, và nói hết. Nhanh lên, vì thời gian còn ngắn lắm!" Không nói một lời ông ta đưa nàng ngồi trên giường.
Nhìn thật chăm chú vào mặt nàng, ông ta bắt đầu vung tay trước mặt nàng, từ trên đỉnh đầu nàng trở xuống, lần lượt đổi tay. Mina chằm chằm nhìn ông thật kỹ đến mấy phút, trong khi tim tôi đập thình thịch như những nhát búa, vì tôi cảm thấy sắp có một biến cố xảy ra. Mắt nàng từ từ nhắm lại, và nàng ngồi, không một cử chỉ. Chỉ có chuyển động nhẹ nhàng nơi ngực nàng mới có thể biết rằng nàng vẫn còn sống. Giáo sư vung tay thêm mấy lần nữa và ngừng lại, và tôi tôi có thể thấy trán ông ấy ròng ròng những hạt mồ hôi. Mina mở bừng mắt, nhưng nàng không phải là một người phụ nữ thường lệ nữa.
Đôi mắt nàng nhìn xa xăm, giọng nàng mơ màng buồn bã rất lạ với tôi. Nàng đưa tay yêu cầu mọi người im lặng, và giáo sư nói tôi đưa mọi người vào. Họ nhón gót đi vào, đóng cửa lại, và đứng bên chân giường, chăm chú nhìn. Mina có vẻ như chẳng hề thấy họ. Khoảng im lặng bị Van Helsing phá vỡ, giọng ông vang lên với âm sắc thật nhẹ để không làm phá vỡ những dòng suy nghĩ của nàng.
"Bà đang ở đâu?" Câu trả lời đến một cách vô thức.
"Tôi không biết. Đang ngủ ở một nơi không thể tự gọi tên được." Lại nhiều phút im lặng. Mina ngồi cứng đờ, và giáo sư đứng nhìn nàng rất chăm chú.
Những người còn lại chúng tôi không dám thở mạnh. Căn phòng đang sáng dần. Không hề rời mắt khỏi khuôn mặt Mina, bác sĩ Van Helsing ra hiệu tôi kéo màn che lại. Tôi làm theo, và ban ngày có vẻ như đã đến ngay trên chúng tôi. Một vệt đỏ thoáng qua, và một thứ ánh sáng hồng có vẻ như đang tự khuếch tán chính nó trong phòng. Trong một thoáng, giáo sư lại nói.
"Bà đang ở đâu lúc này?"
Câu trả lời đến một cách mơ màng, nhưng với một sự tập trung. Như thể nàng đang suy luận điều gì đó. Tôi nghe thấy nàng trả lời với giọng giống như lúc nàng đang đọc sổ tốc ký.
"Tôi không biết. Tất cả đều rất lạ với tôi!"
"Bà nhìn thấy gì?"
"Tôi không thể thấy gì cả. Tất cả đều tối tăm."
"Bà nghe thấy gì?" Tôi không thể phát hiện ra một chút căng thẳng nào trong giọng nói kiên nhẫn của giáo sư.
"Tiếng sóng vỗ. Có những tiếng róc rách của những cơn sóng xô bờ. Tôi có thể nghe thấy chúng từ xa."
"Vậy là bà đang ở trên một con tàu?"
Chúng tôi nhìn nhau, thử thăm dò chút gì đó. Tất cả chúng tôi đều sợ phải nghĩ.
Câu trả lời đến thật nhanh, "Ôi, vâng!"
"Bà còn nghe thấy gì nữa không?"
"Có tiếng những người đàn ông bước phía trên khi họ đang chạy. Có tiếng xích khua động, và có tiếng leng keng vang lên khi cái tời của chạm vào bánh cóc."
"Bà đang làm gì?"
"Tôi vẫn, ôi, vẫn vậy. Giống như đang chết!" Giọng nói vang lên trong tiếng thở sâu của một người đang ngủ, và đôi mắt đang mở của nàng nhắm trở lại.
Đúng lúc đó mặt trời mọc lên, và tất cả chúng tôi đều đứng ngập trong ánh sáng. Bác sĩ Van Helsing đặt tay ông lên vai Mina, và đặt nàng nằm nhẹ nhàng xuống gối. Nàng nằm ngủ như một đứa trẻ một lúc, và rồi với một hơi thở dài, thức giấc và nhìn chòng chọc chúng tôi đang đứng quanh nàng với vẻ lạ lẫm.
"Hình như em đã nói trong lúc ngủ phải không?" đó là tất cả những gì nàng nói. Tuy nhiên, nàng có vẻ như biết được tình cảnh lúc này mà chẳng cần nói ra, dù nàng đang rất nóng lòng muốn biết nàng vừa nói gì. Giáo sư lặp lại cuộc đối thoại, và nàng nói, "Không được để mất một khắc nào. Có thể là đã chưa quá trễ!"
Ông Morris và huân tước Godalming bắt đầu lao ra cửa nhưng giọng nói bình thản của giáo sư đã gọi họ lại.
"Đứng lại, các bạn tôi. Con tàu này, dù đang ở đâu, cũng đang nhổ neo vào lúc này ở trong cảng lớn của London. Chúng ta sẽ tìm nó ở đâu?Tạ ơn Chúa đã khiến chúng ta một lần nữa có được một chỉ dẩn, dù chúng ta chưa biết rằng nó sẽ dẩn chúng ta đến đâu. Chúng ta vẫn còn trong tình trạng mù mờ. Mù mờ đằng sau đằng sau dáng vẻ của những người đàn ông, do đó chúng ta có thể nhìn lại xem chúng ta có thể tìm kiếm nếu cái gì để chúng ta có khả năng nhìn thấy cái mà chúng ta có thể thấy! Than ôi, đó là một câu đố hóc hiểm, đúng không? Lúc này chúng ta có thể biết được điều gì đang diễn ra trong tâm tưởng của bá tước, lúc hắn chộp lấy tiền, dù thanh dao khủng khiếp của Jonathan đang khiến hắn lâm vào tình trạng nguy hiểm thậm chí có thể chết.
Hắn muốn trốn. Nghe tôi đi, TRỐN! Hắn thấy rằng chỉ còn mỗi một cái hộp, và với một toán người săn đuổi như một bầy chó săn một con cáo, thì London này không còn chỗ cho hắn nữa. Hắn mới lấy cái hộp cuối cùng ấy, mang lên boong tàu, và hắn rời đất liền. Hắn nghĩ đến việc trốn chạy, nhưng không! Chúng ta sẽ săn đuổi hắn. Hãy đợi đấy! Như bạn Arthur nói hắn đang ẩn trong chiếc áo thầy tu đỏ! Con cáo của chúng ta rất xảo trá! Ôi! Quá xảo trá, và chúng ta phải săn đuổi với sự xảo trá.
Tôi cũng rất xảo trá và tôi nghĩ rằng tâm tưởng hắn cũng đang như thế. Trong lúc này chúng ta có thể chờ đợi và yên bình, bởi vì hắn không muốn chạm mặt chúng ta, và hắn có thể không làm như vậy nếu hắn có khả năng. Trừ khi con tàu khi đến đất liền, và nó chỉ đến một cách chậm chạp. Nhìn nào, mặt trời thật là đỏ, và tất cả ngày này cho đến khi hoàng hôn thuộc về chúng ta. Bây giờ chúng ta hãy tắm rửa, mặc quần áo và ăn sáng, đó là tất cả những gì chúng ta cần, và chúng ta có thể ăn thật thoải mái vì lúc này hắn đang không ở cùng một khu đất với chúng ta."
Mina nhìn ông ấy một cách khẩn cầu khi nàng hỏi. "Nhưng vì sao chúng ta phải săn tìm hắn tiếp tục, khi hắn đã trốn xa chúng ta?"
Ông ta cầm lấy tay nàng và vỗ nhẹ khi trả lời. "Đừng hỏi thêm tôi điều gì nữa. Khi chúng ta ăn sáng xong, tôi sẽ trả lời mọi câu hỏi." Ông ấy không nói thêm gì, và chúng tôi đi thay quần áo.
Sau bữa ăn sáng, Mina lặp lại câu hỏi. Ông ấy nhìn nàng thật nghiêm trọng trong một phút và nói với vẻ buồn thảm, "Bởi vì, thưa bà Mina thân, thân yêu, bây giờ thì chúng ta càng phải tìm kiếm hắn hơn bao giờ hết thậm chí nếu chúng ta phải theo đuổi hắn đến tận cửa Địa Ngục!"
Nàng trở nên trắng bệch và hỏi yếu ớt, "Vì sao?"
"Bởi vì," ông ấy trả lời nghiêm trang, "hắn có thể sống qua hàng thế kỷ, và bà bây giờ không còn là một người phụ nữ có thể chết nữa. Thời gian bây giờ là sinh tử, kể từ lúc hắn đặt dấu ấn trên cổ họng bà."
Tôi chỉ vừa kịp đỡ lấy nàng khi nàng ngã vật xuống trong cơn ngất.