Bá Tước Dracula - Chương 20 phần 2

Unmute
Advertisement
Loaded: 0%
Progress: 0%
Remaining Time-0:11
Skip ad
Ông ta nói, "Ồ không, ồ không! Tôi không phải muốn những tâm hồn. Cuộc sống là tất cả những thứ tôi muốn." Nói đến đây ông ta tươi tỉnh hẳn. "Vào lúc này tôi chẳng khác nó mấy chút. Cuộc sống là tất cả những điều tốt đẹp. Tôi đã có tất cả những gì tôi muốn. Ông phải tìm một bệnh nhân mới thôi, bác sĩ, nếu ông muốn nghiên cứu về sự ăn thịt động vật!"
Điều này làm tôi khá đau đầu , nên tôi thăm dò ông. "Vậy thì ông điều khiển sự sống. Tôi cho rằng, có lẽ ông là chúa trời chăng?"
Ông ta mỉm cười với một vẻ ôn hòa bề trên không sao tả xiết. "Ồ không! Còn lâu tôi mới có thể láo xược tự cho mình những phẩm chất của thần thánh. Thậm chí tôi cồn không quan tâm đến những công việc tâm linh đặc biệt của Ông ấy nữa. Nếu tôi có thể vận dụng những khả năng trí óc của mình, thì đến nay tôi chỉ hoàn toàn tập trung vào những sự việc sống trên mặt đất, một phần nào đó ở những tình huống mà Enoch có thể thực hiện những năng lực tinh thần!"
Vấn đề khá hóc đối với tôi. Tôi không thể ngay tức khắc nhớ ra được Enoch, nên tôi phải hỏi một câu hỏi đơn giản, dù rằng tôi cảm thấy nó sẽ khiến tôi tự hạ thấp chính mình trước đôi mắt của người tâm thần kia. "Và vì sao lại là Enoch?"
"Bởi vì ông ta đi cùng với Chúa."
Tôi vẫn chẳng hiểu ra mô tê gì cả, nhưng không muốn thú nhận nó, nên tôi quyết định quay về từ cái mà ông ta đã phủ nhận. "Vì sao mà ông không còn quan tâm đến sự sống mà không muốn linh hồn. Vì sao vậy?" Tôi đặt câu hỏi rất nhanh và có phần nào nghiêm nghị, với mục đích làm ông ta mất bình tĩnh.
Nỗ lực này đã thành công, bởi vì trong một thoáng ông ta vô giác rơi trở vào tình trạng nô lệ cũ, cúi người trước tôi, và thật sự là xun xoe trước tôi khi ông ta trả lời. "Tôi không muốn bất cứ linh hồn nào, thật sự là vậy, thật sự! Tôi không muốn. Tôi không thể dùng nó nếu tôi có nó. Nó sẽ có cái gì hữu dụng cho tôi. Tôi không thể ăn nó hoặc..."
Ông ta thình lình ngừng lại và sự xảo nguyệt lại lan rộng trên khuôn mặt ông ta giống như một cơn gió quét trên bề mặt nước.
"Và bác sĩ, giống như cuộc sống, cuối cùng là cái gì? Khi ngài có tất cả những gì ngài yêu cầu, và ngài biết rằng ngài sẽ không bao giờ muốn, đấy là tất cả. Tôi có bạn bè, những người bạn tốt, giống như ngài, bác sĩ Seward." Điều này được nói với một cái liếc mắt mang đậm vẻ xun xoe khó tả. "Tôi biết rằng tôi sẽ không bao giờ thiếu cuộc sống!"
Tôi nghĩ rằng qua những câu nói điên rồ tối nghĩa ấy, ông ta thấy được những sự đối lập của tôi, bởi vì ngay tức khắc sau đó ông ta chui ngay vào nơi trốn tránh cuối cùng quen thuộc của ông ta, đó là sự im lặng lì lợm.
Sau một khoảng thời gian ngắn, tôi thấy rằng lúc này không thể nói chuyện được với ông ta. Ông ta thật lầm lì, và vì vậy tôi bỏ đi.
Sau đó cũng trong ngày ông ta lại gọi tôi. Thông thường thì tôi sẽ không đến mà chẳng có lý do gì đặc biệt, nhưng lúc này tôi đang rất thích thú với ông ta đến nỗi tôi vui mừng để thử. Harker đi ra ngoài, lần theo những tung tích, và Huân tước Godalming cùng Quincey cũng thế. Van Helsing ngồi trong phòng nghiên cứu của tôi, mãi mê với những hồ sơ được Harker chuẩn bị. Ông ta có vẻ nhưng đang nghĩ rằng bởi những kiến thức chính xác từ tất cả các chi tiết ông ta sẽ soi sáng được một số tung tích.
Ông ta mong muốn không bị quấy rầy trong công việc, dù bất kỳ lý do nào. Tôi đã từng kêu ông ấy đi với tôi để thăm bệnh nhân, chỉ vì tôi nghĩ rằng sau sự cố gắng cuối cùng của ông ta, có thể ông ấy không còn quan tâm đến chuyện đó nữa. Còn có một lý do khác. Renfield có thể sẽ không nói chuyện thoải mái trước một người thứ ba như khi chỉ có tôi và ông ấy.
Tôi thấy ông ta đang ngồi giữa phòng trên chiếc ghế đẩu của ông ta, với một dáng điệu ngụ ý biểu lộ sức mạnh tinh thần của ông. Khi tôi đến, ông ta nói ngay, như thể câu hỏi đã chực sẵn trên môi ông. "Về những linh hồn thì thế nào?"
Rõ ràng là sự ước đoán của tôi đã chính xác. Sự suy nghĩ vô thức đã làm công việc của nó, dù là với người tâm thần. Tôi quyết định làm rõ vấn đề.
"Còn về của chính ông thì sao?" tôi hỏi.
Ông ta không trả lời ngay mà nhìn chung quanh, nhìn lên và xuống, có vẻ như ông ta đang chờ đợi để tìm một ít cảm hứng để trả lời.
"Tôi không muốn bất kỳ linh hồn nào!" Ông ta yếu ớt nói với vẻ biết lỗi. Vấn đề này có vẻ đã tác động tâm tưởng của ông ta, nên tôi quyết định sẽ dùng nó, vì "tỏ ra độc ác chỉ để tốt lành." Cho nên tôi nói, "Ông thích cuộc sống, và ông muốn cuộc sống?"
"Ôi vâng! Chỉ là thế thôi. Ngài không cần phải bận tâm về điều đó!"
"Nhưng," tôi hỏi, "làm sao chúng ta có thể có cuộc sống mà không có linh hồn?"
Có vẻ như điều này làm ông ta khó nghĩ, và tôi tiếp tục, "Vào một thời điểm tốt đẹp nào đó ông sẽ có một ít thời gian khi ông rời khỏi đây, với tâm hồn của hàng ngàn ruồi, nhện, chim và mèo, chúng vo ve, líu lo, than van chung quanh ông. Ông đã có cuộc sống của chúng, ông cũng biết đấy, và ông phải giải quyết với linh hồn chúng!"
Những điều này có vẻ như đã có tác động với trí tưởng tượng của ông, nên ông ta đưa tay lên bịt tai và đóng sập mắt lại, khép rịt mắt như một cậu bé nhỏ khi khuôn mặt cậu đầy xà bông. Cái vẻ cảm động trong dáng vẻ ấy đã tác động đến tôi. Nó cũng cho tôi một cái cảm giác rằng đứng trước mặt tôi là một đứa trẻ, chỉ là một đứa trẻ, dù nét mặt đã già cỗi, và những mớ râu lởm chởm nơi cằm đã bạc trắng. Rõ ràng là ông ta đang trải qua một sự xáo động lớn trong tâm hồn, và khi đã biết về những tính khí trong quá khứ của ông thì có thể suy luận ra rằng có vẻ như có một cái gì đó khác lạ đang lan tỏa trong ông, tôi nghĩ rằng đã có thể xâm nhập vào tâm trí của ông ở mức mà tôi có thể và lướt đi cùng ông.
Bước đầu tiên là phải phục hồi niềm tin, nên tôi hỏi ông ta, nói thật lớn để ông ta có thể nghe được tôi dù ông đang bịt chặt tai, "Ông có muốn một chút đường để bắt những con ruồi quanh đây không?"
Ông ta có vẻ như bật dậy ngay, và lắc đầu. Với một tiếng cười ông ta trả lời, "Không! Dù sao thì ruồi cũng chỉ là những sinh vật khốn khổ!" Ngừng lại một chút ông ta tiếp, "Nhưng tôi không muốn tâm hồn của chúng vo ve quanh tôi, dù thế nào đi nữa."
"Hoặc là nhện?" tôi tiếp tục.
"Những con nhện tai họa! Những con nhện thì dùng làm gì? Chẳng có gì trong nó để ăn hoặc..." Ông ta ngừng lời đột ngột như thể nhớ lại về một chủ đề bị ngăn cấm.
"Chính thế, chính thế!" tôi nghĩ bụng, "đây là lần thứ hai ông ta thình lình ngừng lại khi gặp từ uống". Điều này có nghĩa là gì nhỉ?"
Renfield có vẻ như đã tự thức tỉnh mình sau khi phạm một sai lầm, nên ông ta vội vã như muốn làm sao nhãng sự chú ý của tôi về chuyện này, "Tôi không tạo ra bất kỳ một kho dự trữ nào về những chuyện như thế này.
Những con chuột cống và chuột nhắt và những con vật nhỏ nhặt như vậy' như Shakespeare đã nói trẻ con được nuôi trong tủ đựng thức ăn, chúng có thể được gọi như vậy. Tôi đã trảu qua tất cả những chuyện bậy bạ như vậy. Ngài cũng có thể yêu cầu một người ăn các phân tử bằng một đôi đũa, cũng như quan tâm đến tôi như một loài ăn thịt bậc thấp, tôi biết những gì xảy ra trước tôi."
"Tôi hiểu" tôi nói. "Ông muốn những thứ lớn hơn để có thể chạm răng vào? Ông có muốn một con voi cho bữa sáng không?"
"Ngài đang nói những chuyện hoang đường phi lý nào vậy? "Ông ta đã quá tỉnh táo, dù tôi đã dồn ép ông khá nhiều.
"Tôi tự hỏi" tôi trả lời theo phản xạ, "linh hồn một con voi thì như thế nào!"
Nỗ lực của tôi đã được đón nhận như mơ ước, vì ngay lập tức ông ta rơi trở về trạng thái kích động và trở thành một đứa trẻ trở lại.
"Tôi không muốn linh hồn một con voi, hoặc bất kỳ linh hồn nào khác!" ông ta nói. Sau một lúc ông ta ngồi xuống với vẻ chán nản. Thình lình ông ta nhảy dựng lên, với đôi mắt sáng rực và với tất cả những dấu hiệu biểu lộ một sự kích động mãnh liệt trong nảo. "Quỷ tha ma bắt ngài và những linh hồn của ngài!" ông ta gào lên. "Vì sao ngài quấy rầy tôi về những cái linh hồn đó? Bộ tôi chưa đủ chuyện để lo lắng và đau khổ đủ làm tôi sao nhãng chẳng nghĩ về những cái tâm hồn đấy sao?"
Ông ta trông thật thù địch đến nỗi tôi nghĩ rằng ông ta đang rơi vào một cảm giác muốn giết người khác, nên tôi huýt sáo.
Tuy nhiên, trong chốc lát sau tôi lại thấy ông ta bình tĩnh trở lại, và nói với vẻ biết lỗi, "Xin tha lỗi cho tôi, bác sĩ. Tôi đã quên mất bản thân mình. Ngài không cần ai giúp đỡ đâu. Tôi đã quá lo lắng trong tâm tưởng và trở nên dễ nổi cáu. Nếu như ngài biết được vấn đề mà tôi phải đương đầu, những chuyện mà tôi phải giải quyết, ngài sẽ thương hại, sẽ khoan dung, sẽ tha lỗi cho tôi. Xin ngài đừng nhét tôi vào cái áo trói. Tôi muốn suy nghĩ và tôi không thể tự do nghĩ ngợi khi cơ thể tôi bị giam hãm. Tôi chắc rằng ngài sẽ hiểu được!"
Ông ta rõ ràng đã tự chủ được, và khi những người phục vụ đến tôi nói họ đừng làm phiền, và họ rút lui. Renfield quan sát họ quay đi. Khi cánh cửa khép lại ông ta ngồi xuống với vẻ cân nhắc và duyên dáng, "Bác sĩ Seward, ngài đã rất quan tâm đến tôi. Hãy tin rằng tôi rất, rất biết ơn ngài!"
Tôi nghĩ là rời ông ta trong tình trạng này thì thích hợp, nên tôi đi ra. Có một cái gì đó rõ ràng đang đọng trong tâm tưởng con người này. Có rất nhiều điểm có vẻ như tạo nên một cái gì đó mà những nhà báo Mỹ gọi là "một câu chuyện," chỉ khi chúng được sắp xếp theo một thứ tự thích hợp. Chúng là như thế này:
Cương quyết không nói đến "uống."
Sợ hãi khi nghĩ đến gánh nặng của "linh hồn" bất kỳ thứ gì.
Chẳng hề ngần ngại mong muốn đến "cuộc sống" trong tương lai.
Khinh thường đến sự tồn tại của những dạng cuộc sống nói chung, dù ông ta biết khiếp sợ sự săn đuổi từ linh hồn của chúng.
Thật hợp lý là tất cả những điểm này chỉ ra một khả năng! Ông ta tin chắc vào một phương cách nào đó sẽ khiến ông ta có được một cuộc sống dạng cao.
Ông ta rõ ràng khiếp sợ gánh nặng của những linh hồn. Và ông ta đã mong ước đến cuộc sống của một con người nào đó!
Và sự bảo đảm ấy...?
Chúa nhân từ! Bá tước đã đến gặp ông ta, và đây lại là một sự phối hợp mới trong những sự hoạt động khủng khiếp kia!
Sau đó - Sau một lúc đi dạo, tôi đế chỗ Van Helsing và nói với ông ta sự nghi ngờ của tôi. Ông ấy nhanh chóng trở nên rất căng thẳng, và sau khi suy nghĩ về vấn đề này một lúc ông ta nói tôi dẩn ông đến chỗ Renfield. Tôi làm điều đó. Khi chúng tôi đi đến cửa chúng tôi nghe thấy người bệnh tâm thần này hát lên hoan hỉ, như thể ông ta đã từng làm điều đó trong một lúc nào đấy đã trôi xa.
Khi đi vào chúng tôi kinh ngạc khi thấy ông ta đang rãi đường như thường lệ. Ruồi, vốn khá đờ đẫn trong mùa thu, đang bắt đầu vo ve trong phòng. Chúng tôi cố làm ông ta nói về chủ đề trong cuộc nói chuyện trước của chúng tôi, nhưng ông ta không quan tâm đến. Ông ta tiếp tục hát hỏng, như thể chúng tôi chẳng hề tồn tại.
Ông ta gom những mãnh giấy nhỏ lại và cuộn nó thành một cuốn sổ ghi chép. Chúng tôi đi ra trong sự thờ ơ như lúc chúng tôi đi vào.
Trường hợp này quả thật rất đáng tò mò. Chúng tôi sẽ phải theo dõi ông ta tối nay.
THƯ CỦA MITCHEL, CÁC CON TRAI & CANDY GỬI CHO HUÂN TƯỚC GODALMING.
"Ngài 1 tháng Mười." Thưa Ngài,
"Chúng tôi đã dành tất cả thời gian chỉ để vui mừng thỏa mãn những yêu cầu của ngài. Chúng tôi tha thiết, với tất cả sự kính trọng với sự yêu cầu của ngài Huân tước, được truyền đạt bởi ông Harker nhân danh ngài, để cung cấp những thông tin sau đây về vấn đề mua và bán của căn nhà số 347, Piccadilly. Người cung cấp đầu tiên là người thi hành di chúc của ngài Archibald Winter - Sufield quá cố. Người mua là một nhà quý tộc nước ngoài, bá tước de Ville, người này đã tiến hành việc trả tiền mua bán nhà theo cách không cần đếm', xin ngài Huân tước tha lỗi cho chúng tôi đã dùng một cách diễn đạt thiếu thẩm mỹ như vậy. Sau đó chúng tôi không còn biết gì về ông ta nữa.
"Chúng tôi luôn chờ đợi những yêu cầu của Ngài,
"Những người phục vụ khiêm tốn của Huân tước,
"Mitchell, Các Con Trai và Candy."
NHẬT KÝ CỦA BÁC SĨ SEWARD
Ngày 2 tháng Mười. - Tôi cắt đặt một người trông hành lang tối hôm qua, nói anh ta ghi chép thật chính xác bất kỳ âm thanh nào mà anh ta nghe được từ phòng của Renfielđ, chỉ thị cho anh ta rằng nếu có bấy kỳ chuyện gì lạ xảy ra thì phải gọi tôi ngay. Sau bữa ăn tối, khi tất cả chúng tôi đã tập trung bên lò sưởi trong phòng nghiên cứu, bà Harker đã đi ngủ, chúng tôi thảo luận và những hoạt động và những sự khám phá đã đạt được trong ngày. Harker là người duy nhất có được một số kết quả, và chúng tôi đều vô cùng hy vọng rằng những manh mối của anh ta sẽ rất hữu dụng.
Trước khi đi ngủ tôi đi quanh phòng bệnh nhân và nhìn qua ô cửa theo dõi. Ông ta đang ngủ ngon lành, ngực ông ta phập phồng với sự hô hấp bình thường.
Đến sáng thì người được phân công đã báo cáo với tôi rằng quá nữa đêm một lúc ông ta thức giấc và liên tục cầu nguyện đầy ồn ào. Tôi hỏi anh ta xem có phải đó là tất cả hay không. Anh ta trả lời rằng đó là tất cả những gì anh ta nghe được. Dáng điệu của anh ta trông đầy nghi ngờ nên tôi hỏi thẳng anh ta có ngủ quên không. Anh ta chối là không ngủ, mà chỉ "gà gật" một chút. Thật là tệ, những con người loại này không thể tin tưởng trừ khi trông chừng họ.
Hôm nay Harker lại lần theo những manh mối của anh ta, còn Art và Quincey đi trông chừng ngựa. Godalming nghĩ rằng nên để cho lũ ngựa luôn sẵn sàng, vì khi chúng tôi có được thông tin cần thiết thì chúng tôi sẽ không còn thời gian để mất nữa. Chúng tôi phải tuyệt diệt tất cả những hang ổ này vào khoảng giữa mặt trời mọc và mặt trời lặn. Chúng tôi sẽ tóm được bá tước vào thời điểm hắn yếu ớt nhất, và không để cho hắn một nơi trốn tránh nào để ẩn thân. Van Helsing đã đi đến Viện Bảo tàng Anh quốc để tìm một số tài liệu về một loại dược phẩm cổ. Những nhà vật lý già giữ sổ sách về chúng cùng những gì liên quan không đồng ý, và giáo sư tìm những phương thuốc chữa bệnh cổ của phù thủy và ma quỷ có thể sẽ hữu dụng cho chúng tôi sau này.
Đôi khi tôi nghĩ rằng tất cả chúng tôi hẳn là đã điên và vì vậy chúng tôi sẽ trở về trạng thái minh mẫn trong những chiếc áo trói.
Sau đó - Chúng tôi gặp lại nhau. Cuối cùng có lẽ chúng tôi cũng đã lần theo dấu vết, và công việc của chúng tôi vào tối mai có thể sẽ bắt đầu cho sự kết cục. Tôi tự hỏi không biết sự im lặng của Renfield có nói lên điều gì về chuyện này không. Tính khí của ông ta tuân theo những hoạt động của bá tước, đến nỗi tiến trình hủy diệt của tên ác quỷ kia có thể sẽ mang ông ta đi theo một cách thức khôn ngoan nào đó. Nếu chúng tôi có thể có được một vài chỉ dẩn về những gì đang diễn ra trong tâm tưởng ông ta, giữa khoảng thời gian tôi đưa ra cho ông ta những lý lẽ vào và sự quan tâm của ông ta về việc bắt ruồi trở lại, thì điều đó có thể mang đến cho chúng tôi những manh mối đáng giá. Bây giờ thì ông ta có vẻ như đang trong một đợt tĩnh lặng... Ông ta đấy ư? Hình như có một tiếng kêu theo vọng ra từ phòng ông ta..."
Người phục vụ vội vã xông vào phòng tôi và nói rằng Renfield hình như vừa gặp phải một tai nạn. Anh ta nghe thấy tiếng ông ta kêu thét và khi anh ta vào phòng, anh ta thấy ông nằm úp mặt trên sàn nhà, phủ đầy máu. Tôi phải đi ngay..."