Bá Tước Dracula - Chương 15 phần 2

Unmute
Advertisement
Loaded: 0%
Progress: 0%
Remaining Time-0:12
Skip ad
"Đây là một trường hợp khác với tất cả những gì đã được ghi chép. Ở đây là một cuộc sống kép không giống với thường lệ. Cô ta đã bị một con ma cà rồng cắn khi cô ta bị thôi miên, mộng du, ôi, anh lại bắt đầu rồi. Anh không biết điều này, bạn John, nhưng anh sẽ biết sau này, là trong khi thôi miên hắn có được cách thức tốt nhất để hút máu. Cô ta chết trong khi bị thôi miên, và trong khi thôi miên cô ta cũng Chưa Chết. Do đó trông cô ta không giống những người khác.
Thông thường thì một kẻ Chưa Chết ngủ ở hang ổ" trong khi ông ta nói ông vung tay để diễn tả cái được gọi là hang ổ của ma cà rồng, "khuôn mặt của họ diễn tả họ đang ở tình trạng nào, nhưng thật là dễ chịu khi cô ta không còn là một kẻ Chưa Chết, cô ta sẽ trở về hư vô của một cái chết bình thường. Đây không phải là một việc làm độc ác, anh thấy đấy, và hãy cứng rắn lên khi tôi buộc phải giết cô ta khi cô ta đang ngủ."
Máu trong người tôi đông lại và nó làm tôi bắt đầu quỵ xuống khi tôi chấp nhận lý thuyết của Van Helsing. Nhưng nếu nàng chưa thật sự chết, thì cái ý kiến giết nàng lại thật là khủng khiếp làm sao?
Ông ấy nhìn tôi, và hẳn là đã nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt ôi, nên ông ấy nói một cách vui mừng, "A, bây giờ thì anh đã tin chưa?"
Tôi trả lời, "Đừng ép buộc tôi quá vào lúc này. Tôi đã thật sự chấp nhận. Nhưng ông sẽ tiến hành cái công việc đẫm máu này như thế nào?"
"Tôi sẽ cắt đầu cô ta ra nhét đầy tỏi vào miệng cô ta, và tôi sẽ đóng cọc xuyên qua người cô ta."
Tôi rùng mình khi nghĩ đến việc cắt rời thi thể của người đàn bà mà tôi yêu. Nhưng cảm xúc ấy không mạnh như tôi tưởng. Thật sư, tôi đã bắt đầu cảm thấy kinh hãi trước tình trạng này, tình trạng mà Van Helsing gọi là Chưa Chết, và căm ghét nó. Phải chăng đó là tình yêu với tất cả sự chủ quan, hay với tất cả sự khách quan.
Tôi chờ đợi đến lúc Van Helsing bắt đầu, nhưng ông ấy đứng lặng như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ. Sau đó ông đóng cái túi của mình thật nhanh, và nói,
"Tôi đã suy nghĩ, và theo tôi thì như thế này là tốt nhất. Nếu như tôi chỉ đơn giản làm theo ý của mình, thì tôi đã làm nó ngay lúc này, và thế là mọi chuyện đã xong. Nhưng vẫn còn như việc khác có liên quan, và chúng sẽ làm làm cho mọi chuyện khó khăn lên gấp hàng ngàn lần mà chúng ta không lường trước được. Thật đơn giản. Sự sống vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi cô ta, ít ra là trong lúc này, và khi chúng ta hành động cô ta sẽ không bao giờ còn gặp nguy hiểm nữa.
Nhưng khi chúng ta gặp Arthur, chúng ta sẽ nói với anh ta thế nào? Nếu chính anh, người đã nhìn thấy vết thương trên cổ họng Lucy, và nhìn thấy những vết thương tương tự trên cổ họng đứa bé ở bệnh viện, nếu anh, người đã nhìn thấy cái quan tài trống rỗng tối hôm qua và hôm nay thì xuất hiện trở lại người phụ nữ vẫn không hề thay đổi mà chỉ ngày càng đẹp thêm với cả tuần lễ sau khi chết, nếu anh đã biết những điều đó và biết về cái bóng trắng tối hôm qua đã mang đứa bé vào nghĩa địa, và với các giác quan của mình anh vẫn không tin vào nó, thì làm thế nào tôi có thể khiến cho Arthur, người không biết gì về những chuyện này, tin tưởng được?
"Anh ta đã nghi ngờ tôi khi tôi ngăn không cho anh ấy hôn cô ta khi cô ta chết. Tôi biết anh ta tha thứ cho tôi bởi vì anh ta hiểu lầm khi cho rằng tôi đã ngăn chặn anh ta nói lời từ giã khi mà đáng lý anh ta nên làm, và anh ta sẽ lại càng hiểu lầm hơn nữa là người phụ nữ kia đã bị chôn sống, và hiểu lầm hơn hết khi anh ta cho rằng tất cả chúng ta đã giết cô ta, và điều đó sẽ làm cho anh ta luôn đau khổ.
Anh ta sẽ không bao giờ biết rõ được,và đó là điều tệ hại nhất. Rồi đôi khi anh ta lại nghĩ rằng người phụ nữ mà anh ta yêu đã bị chôn sống, và điều này sẽ khiến anh ta có những cơn ác mộng về những điều đau khổ mà cô ta phải chịu đựng, và một lần nữa, anh ta sẽ nghĩ rằng có thể chúng ta đã đúng, người mà anh ta yêu, sau cùng đã trở thành một kẻ Chưa Chết. Không! Tôi đã nói với anh ta một lần, và do đó tôi đã rút ra được nhiều thứ.
Bây giờ, do tôi đã biết được sự thật, tôi biết rằng anh ta sẽ phải trải qua hàng trăm ngàn đau khổ khác cho đến khi đạt được sự bình yên. Cái anh chàng tội nghiệp phải có một giờ để tận mắt thấy một thiên đường trở thành bóng tối như thế nào, rồi chúng ta sẽ làm mọi thứ để trả lại sự bình yên cho anh ta. Tôi đã quyết định như thế. Và chúng ta đi nào. Tối nay anh sẽ trở về nhà tại viện điều dưỡng của anh, để trông nom tất cả. Còn tôi, tôi sẽ qua đêm tại nghĩa địa để làm một số việc của mình. Tối mai anh sẽ đến chỗ tôi tại khách sạn Berkeley lúc mười giờ. Tôi cũng sẽ gọi điện kêu Arthur tới, và cũng sẽ gọi anh chàng trẻ tuổi tốt bụng người Mỹ đã cho máu của mình.Sau đó chúng ta sẽ tiến hành công việc. Từ đây đến đó thì tôi sẽ ăn chiều với anh ở Piccadilly, vì tôi phải trở lại đây trước khi mặt trời lặn."
Đoạn chúng tôi khóa cửa mộ và đi ra, trèo qua những bức tường của nhà thờ, chuyện này chẳng có gì quá khó, và kêu xe trở về Piccadilly.
THƯ CỦA VAN HELSING ĐƯỢC NGƯỜI CHUYỂN THƯ CỦA ÔNG TA TỪ KHÁCH SẠN
BERKELEY CHUYỂN TRỰC TIẾP CHO JOHN SEWARD, M.D (Chưa chuyển)
Ngày 27 tháng Chín
"Bạn John,
"Tôi viết sẵn những dòng này phòng khi có chuyện gì đó xảy ra. Tôi đã đi một mình quan sát khu nghĩa địa.
Tôi hài lòng rằng kẻ Chưa Chết, cô Lucy, sẽ không đi ra ngoài tối nay, và vì vậy tối mai cô ta sẽ càng hăm hở hơn. Bởi vì tôi đã đặt một số thứ mà cô ta không thích, tỏi và thánh giá để niêm phong cửa mộ lại. Cô ta là một kẻ Chưa Chết trẻ, nên cô ta sẽ để ý đến. Hơn nữa, nó sẽ chỉ ngăn cản cô ta đi ra. Nó sẽ không đủ sức cản trở khi cô ta muốn đi vào, bởi khi một kẻ Chưa Chết đã tuyệt vọng, thì phải tìm mọi cách để sinh tồn, bất chấp mọi thứ.
Tôi sẽ có mặt suốt đêm từ khi mặt trời lặn đến khi mặt trời mọc, và nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ nắm được hết. Về phía cô Lucy hoặc để làm cái gì đó cho tô ta, tôi không lo sợ, nhưng còn một kẻ nữa, kẻ đã khiến cô ta bây giờ là một kẻ Chưa Chết, hắn cũng sẽ không đủ sức để đi vào ngôi mộ của cô ta để tìm một chỗ trú. Hắn ta là một kẻ xảo nguyệt, tôi biết điều này qua ông Jonathan và từ những cách hắn đã đánh lừa chúng ta khi chúng ta cùng hắn tiến hành một cuộc chơi vì cuộc sống của cô Lucy, và chúng ta đã thất bại, bởi vì đó là một kẻ Chưa Chết rất mạnh trên nhiều phương diện.
Hắn luôn có trong mình một sức mạnh bằng hai mươi người, nên thậm chí khi cả bốn chúng ta đã dâng hiến sức mạnh của mình cho cô Lucy thì cũng là dâng hết cho hắn. Ngoài ra, hắn còn có thể gọi chó sói và tôi không biết hết về hắn. Vì vậy nếu hắn đến đây đêm nay thì hắn sẽ tìm tôi. Nhưng sẽ không có gì khác xảy ra nữa, đến khi mọi chuyện đã quá trễ. Nhưng cũng có thể hắn không cố công đến đây làm gì. Chả có lý do nào để hắn làm thế. Những vùng đất mà hắn săn đuổi sẽ có nhiều trò chơi sôi động hơn là một cái nghĩa địa nơi có một một phụ nữ Chưa Chết đang ngủ và một ông già canh chừng.
"Vì vậy tôi viết sẵn những dòng này phòng trường hợp... Hãy cầm lấy những giấy tờ gửi cùng với thư này, nhật ký của Harker và phần tiếp theo, đọc nó, và hãy tìm kẻ Chưa Chết vĩ đại này, cắt đầu hắn ra và đốt tim của hắn hoặc đóng cọc xuyên qua nó, để cho thế giới này không còn phải phiền nhiễu vì hắn nữa."
"Và nếu chuyện đó xảy ra, xin tạm biệt.
"VAN HELSING."
NHẬT KÝ CỦA BÁC SĨ SEWARD
Ngày 28 tháng Chín - Thật là tuyệt vời khi có được một giấc ngủ ngon cho những chuyện này. Tối hôm qua tôi gần như đã bị thuyết phục chấp nhận cái ý kiến kỳ quái của Van Helsing, nhưng bây giờ nó đã bắt đầu hiện ra trước mặt tôi với một vẻ gớm ghiếc trong cảm giác đầy ghê tởm. Tôi không nghi ngờ là ông ta tin vào tất cả những chuyện này. Và tôi bắt đầu tự hỏi xem liệu ông ta có thể là đã bắt đầu mất thăng bằng trong thần kinh không. Phải có một lời giải thích hợp lý cho tất cả các chuyện này. Có thể là giáo sư đã tự mình làm hết mọi việc?
Ông ta là một kẻ thông minh dị thường nên khi ông ta bắt đầu mất trí thì thì ông ta sẽ sắp xếp mọi việc theo ý mình một cách tuyệt hảo. Tôi bị xâm chiếm bởi ý nghĩa này, và thật sự là một điều ngạc nhiên lớn khi nhận ra là có thể là Van Helsing bị điên, nhưng dù sao thì tôi cũng sẽ theo dõi ông ta kỹ lưỡng. Tôi có thể tìm thấy một chút ánh sáng trong câu chuyện bí ẩn này.
Ngày 29 tháng Chín- Tối hôm qua, trước mười giờ một chút, Arthur và Quincey đi vào phòng Van Helsing.
Ông ta nói với chúng tôi tất cả những gì ông ta muốn chúng tôi làm, và đặc biệt chú ý đến Arthur, như thể cậu ta là trung tâm của cả bọn chúng tôi. Ông ta bắt đầu nói rằng ông hy vọng chúng tôi sẽ cùng đi cả bọn với ông ta, "bởi vì," ông ta nói, "chúng ta hãy còn một trách nhiệm quan trọng phải hoàn thành ở đó. Anh chắc là ngạc nhiên lắm khi nhận được thư?" Câu hỏi này rõ ràng là dành cho Huân tước Godalming. "Đúng vậy. Tôi hơi phiền đôi chút. Đã có nhiều điều đau khổ xảy ra quanh ngôi nhà của tôi dạo gần đây khiến tôi chẳng thể làm gì được. Tôi cũng rất tò mò, khi muốn biết ngài muốn gì.
"Quincey và tôi đã nói với nhau về chuyện này, nhưng càng nói thì chúng tôi lại càng rối tinh lên, đến bây giờ tôi đã có thể nói rằng chính mình đang lạc vào một mớ bòng bong về ý nghĩa của mọi sự việc."
"Tôi cũng vậy," Quincey Morris nói gọn gàng.
"Ồ," giáo sư nói, "vậy thì các anh đang sắp sửa biết mọi chuyện rồi đó, cả hai anh, và cả anh bạn John đây nữa, người đã đi ngược trở về một đoạn đường dài trước khi anh ta thậm chí có thể bắt đầu từ lúc này."
Rõ ràng là ông ấy đã nhận ra rằng ngọn lửa nghi ngờ đã bùng lên gấp đôi trong lòng tôi dù tôi chẳng nói lời nào. Đoạn, quay sang hai bạn tôi, ông ta nói với một vẻ nghiêm trang đặc biệt,
"Tôi muốn các anh cho phép tôi thực hiện một số công việc mà tôi cho là tốt trong đêm nay. Tôi biết rằng đó là những điều gây thắc mắc, và khi các anh biết tôi đề nghị các anh làm gì thì các ánh sẽ chỉ biết như thế thôi.
Bởi vậy tôi muốn yêu cầu các anh hứa với tôi là sẽ đứng trong bóng tôi, cho đến khi mọi việc xong xuôi, cho dù các anh có thể rất giận dữ với tôi trong lúc nào đó, tôi không tự đánh lừa mình là điều đó sẽ không xảy ra, để các anh không phải tự buộc tội chính mình về mọi việc."
"Điều này có vẻ hay đấy," Quincey ngắt lời. "Tôi sẽ trả lời giáo sư. Tôi chưa thấy rõ lắm mục đích của ông ấy, nhưng tôi thề rằng ông ta là người trung thực, và như thế là đủ với tôi rồi."
"Xin cám ơn, thưa Ngài," Van Helsing nói một cách hãnh diện. "Tôi đã từng nói với mình trong danh dự rằng anh là một người bạn trung thực, và sự xác nhận này thật là thân thương với tôi." Và ông ta giơ tay ra, Quincey nắm lấy.
Đoạn Arthur lên tiếng, "Bác sĩ Van Helsing, tôi không thích cái kiểu mua lợn trong chuồng như là cái cách người Scotland hay nói, và nếu như có điều gì liên quan đến danh dự quý tộc hoặc sự ngoan đạo của tôi, thì tôi không thể hứa chắc được. Nếu ông đảm bảo với tôi rằng những điều ông định làm không phạm phải hai điều trên, thì tôi sẽ đồng ý, dù điều đó đáng giá cả sinh mạng của tôi, nhưng tôi không thể hiểu ông đang muốn lái câu chuyện đến đâu."
"Tôi đồng ý với những giới hạn của anh," Van Helsing nói, "và tất cả những gì tôi đòi hỏi ở anh là nếu anh cảm thấy có điều đáng kết án trong những hành động của tôi, anh sẽ là người đầu tiên làm điều đó để hài lòng rằng nó không xâm phạm vào những điều kiện của anh."
"Đồng ý!" Arthur nói. "Đây chỉ là vấn đề trung thực. Và bây giờ sau khi đàm phán xong, tôi có thể hỏi là chúng ta sẽ làm gì không?"
"Tôi muốn anh đi với tôi, và đi một cách bí mật, đến nghĩa địa Kingstead."
Khuôn mặt Arthur cúi xuống khi cậu ấy nói một cách xúc động,
"Nơi chôn cất Lucy tội nghiệp?"
Giáo sư nhún mình.
Arthur tiếp tục, "Và làm gì ở đó?"
"Đi vào ngôi mộ!"
Arthur đứng phắt dậy. "Giáo sư, ông thật sự nghiêm chỉnh đấy chứ, hay đây chỉ là một trò đùa kỳ quái? Xin lỗi, tôi thấy rằng ông đang rất nghiêm chỉnh." Cậu ấy ngồi xuống trở lại, nhưng tôi có thể thấy cậu ta ngồi vững vàng và kiêu hãnh, như một người biết rõ phẩm giá của mình. Sau một thoáng im lặng cậu ấy lại hỏi. "Và khi đã vào trong mộ?"
"Mở nắp quan tài."
"Đủ rồi!"cậu ta nói, giận dữ đứng dậy trở lại. "Tôi sẵn sàngkiên nhẫn khi mọi chuyện còn có thể chấp nhận, nhưng lần này, khi xúc phạm một ngôi mộ, của một người mà..." Cậu ấy nghẹn lời trong phẫn nộ.
Giáo sư nhìn cậu ấy một cách thương hại. "Nếu như tôi có thể chia sẻ sự đau khổ của anh, anh bạn tội nghiệp," ông ta nói, "Chúa biết là tôi sẽ làm điều đó. Nhưng đêm nay những bước chân của chúng ta phải đi qua trên những con đường gai góc, và sau này, mãi mãi, những bước chân yêu đương của anh phải đi trên những con đường rực lửa."
Arthur trông trắng nhợt cả mặt, và nói, "Cẩn thận, thưa ngài, hãy cẩn thận."
"Chẳng lẽ tốt hơn là nên nghe xem tôi nói gì hay sao?" Van Helsing nói. "Và ít nhất các anh cũng biết được giới hạn của mục đích của tôi. Tôi sẽ tiếp tục chứ?"
"Hãy thẳng thắn," Morris ngắt lời.
Sau một lúc Van Helsing tiếp tục, rõ ràng là với một sự cố gắng, "Cô Lucy đã chết, đúng thế không? Vâng! Không có sự sai lầm nào với cô ta. Nhưng nếu cô ta không chết..."
Arthur nhảy dựng lên, "Chúa ơi!" cậu ta kêu lên. "Ông muốn nói gì? Đã có sự lầm lẩn, và nàng đã bị chôn sống?" Cậu ấy rên lên đau khổ mà không có thứ gì có thể làm dịu được.
"Tôi không nói là cô ta còn sống, con trai. Tôi không nghĩ như vậy. Tôi chỉ muốn nói tiếp rằng cô ta có thể đã trở thành một kẻ Chưa Chết."
"Chưa Chết! Không còn sống! Ông muốn nói gì? Phải chăng tất cả chỉ là một cơn ác mộng?"
"Đó là một điều bí ẩn mà con người chỉ mới có thể phỏng đoán, nhưng với thời gian họ có thể giải quyết từng phần. Hãy tin tôi đi, chúng ta đang tiến gần sát nó. Nhưng tôi chưa nói xong đâu. Tôi có thể cắt rời đầu của cô Lucy quá cố không ạ?"
"Thiên địa ơi, không!" Arthur gào lên một cách điên cuồng. "Không dù cho người ta có đem cả thế giới này để đánh đổi cho tôi việc cắt xén thi thể của nàng. Bác sĩ Van Helsing, ngài thử thách tôi nhiều quá rồi đó. Tôi đã làm gì khiến ngài phải tra khảo tôi như vậy? Cô gái tội nghiệp, dịu dàng kia đã làm gì khiến ngài muốn làm một việc mất danh dự như vậy nơi mộ nàng. Ngài đang điên, khi nói ra những điều như vậy, hoặc tôi đang điên khi đang nghe chúng? Tôi thậm chí còn không dám nghĩ đến một điều báng bổ như vậy. Tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ cái gì ngài làm. Tôi có trách nhiệm phải bảo vệ mộ nàng trước mọi sự xúc phạm, và thề có Chúa, tôi sẽ làm điều đó."
Van Helsing cũng đứng bật dậy từ cái chỗ mà ông vẫn ngồi nãy giờ, rồi nói, nghiêm trang và và kiên quyết, "Huân tước Godalming của tôi, tôi cũng có một trách nhiệm phải làm, trách nhiệm với những người khác, trách nhiệm với ngài , trách nhiệm với người quá cố, và với Chúa. Tôi sẽ làm điều đó! Tất cả những điều tôi muốn ngài làm lúc này là đi với tôi, ngài sẽ nhìn và nghe, và rồi sau đó tôi cũng sẽ đưa ra cùng một lời yêu cầu là ngài đừng có hăm hở tham gia vào việc này hơn chính cả tôi, rồi tôi sẽ thực hiện trách nhiệm của mình, dù nó gây cho tôi những chuyện gì đi nữa. Sau đó, theo yêu cầu của một Lãnh chúa như ngài, tôi sẽ đặt mình dưới sự phán xét của ngài và nhận hết những gì ngài muốn làm với tôi, bất kỳ ở đâu và nơi nào ngài muốn." Giọng nói của ông ta hơi ngắt quãng, nhưng ông ta tiếp tục một giọng nói đầy trách nhiệm.
"Nhưng tôi van nài anh, xin đừng bộc lộ sự giận dữ với tôi. Trong suốt quãng đời dài của mình, tôi đã thường làm nhiều chuyện không theo ý mình,và chúng đã xiết lấy tim tôi, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy không khăn như lần này. Hãy tin tôi là sẽ đến lúc anh thay đổi thái độ với tôi, và tôi chính là người đã cứu anh khỏi đau khổ. Hãy nghĩ đi. Tôi đã buông mình làm việc cực nhọc và đón nhận nhiều phiền muộn như vậy để làm gì? Tôi đã đi đến đây từ quê nhà của mình, trước tiên là theo ý anh bạn John, để giúp đỡ một tiểu thư trẻ tuổi dịu dàng, người mà tôi đã yêu thương.
Vì cô ta, tôi xấu hổ phải nói ra điều này, nhưng đây là sự thật, tôi đã cho cô ta cái mà anh đã cho, những dòng máu trong huyết quản của tôi. Tôi đã dâng hiến nó, tôi, người không giống như anh, là người yêu của cô ta, mà chỉ là bác sĩ và bạn của cô ta. Tôi đã cho cô ta ngày và đêm của tôi, trước cái chết, sau cái chết, và thậm chí nếu như cái chết của tôi có thể đem lại lợi ích cho cô ta vào lúc này, khi cô ta là một kẻ Chưa Chết, thì cô ta sẽ tự do có nó." Ông ta nói một cách rất nghiêm trang, dịu dàng kiêu hãnh, và Arthur đã bị ảnh hưởng mạnh bởi những lời nói này.
Cậu ta nắm lấy tay người đàn ông già và nói bằng một giọng đứt quãng, "Ôi, thật là khó để suy nghĩ, và tôi không thể hiểu gì cả, nhưng ít nhất tôi sẽ đi và chờ đợi với ông."