Bá Tước Dracula - Chương 01 phần 2

Unmute
Advertisement
Loaded: 0%
Progress: 0%
Remaining Time-0:22
Skip ad
Mặt trời có lẽ đang lặn vào đâu đó giữa những đường nứt của các kẽ núi, và phản chiếu lại những ánh sáng lung linh trong nước. Một người hành khách nằm lấy tay tôi khi chúng tôi đi qua chân những ngọn đồi vươn lên cao ngất,những đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa, nằm bên phải chúng tôi khi chúng tôi đi trên một con đường quanh co uốn khúc.
"Nhìn xem! Isten szek " -"Nơi ở của Chúa!" - và anh ta làm dấu thánh một cách cung kính.
Khi chúng tôi đi đến hết con đường, mặt trời đã lặn sâu phía sau, bóng đêm đang bắt đầu bao phủ mọi cảnh vật. Nổi bật lên trong cảnh hoàng hôn là những đỉnh núi tuyết trắng, và chúng tôi được phản chiếu bởi một màu hồng thanh tú và mỏng manh. Chúng tôi có lẽ đã vượt qua Cszeks và Slovaks, với tất cả những vẻ đẹp của nó, nhưng phải chú ý rằng bệnh bướu cổ đang là một nỗi phiền muộn thường thấy nơi đây. Bên đường có rất nhiều cây ngôi mộ được cắm thập giá, và tất cả những bạn đồng hành của tôi đều làm dấu thánh khi chúng tôi đi qua chúng. Rải rác có những nông dân, nam và nữ, quỳ bên cạnh những ngôi mộ và thậm chí chẳng buồn quay lại khi chúng tôi đến gần, hầu như mọi giác quan của họ, cả tai và mắt, đều đang để ở một thế giới khác. Lại thêm nhiều điều mới mẻ với tôi. Ví dụ như những đám cỏ khô trên cây, rải rác những khóm cây bulô ẩm ướt, với những thân cây sáng như bạc với những chiếc lá xanh mỏng manh.
Bây giờ thì chúng tôi đang đi qua loại xe bò đặc biệt của những người nông dân, được thiết kế giống như hình đốt sống rắn, được tính toán để có thể di chuyển được trên mọi địa hình. Và đây chắc chắn là những nhóm nông dân đang trên đường trở về nhà, những người Cszeck trong y phục trắng, những người Slovak trong những bộ quần áo da cừu sặc sỡ, mang trên mình một cây thương dài bằng kim loại với một cây rìu gắn ở đầu. Khi chiều xuống, trời trở lạnh, bóng đêm hòa lẩn thứ ánh sáng chạng vạng tạo nên một vẻ u ám trên những cây thông, sồi mọc xuyên qua thung lũng giữa những ngọn đồi, chúng tôi đang đi qua Con Đường, bóng đêm đang bắt đầu đầu cuộc chiến của mình chống lại nền tuyết trắng bao la.
Có những lúc, khi con đường bị cắt ngang bởi những rừng thông thì chúng tôi giống như là bị cả một màn đêm phủ ụp xuống đầu, những thân cây trở thành những khối màu xám thấp thoáng rải rác, tạo nên một cảm giác huyền bí và uy nghiêm lạ thường, khiến cho những suy nghĩ và cảm giác ghê sợ vào buổi chiều quay trở lại, khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời gần biến mất sau những đám mây ma quái cứ trôi không dứt qua vùng thung lũng Carpathian. Đôi khi những ngọn đồi trở nên quá dốc, nhưng đàn ngựa chỉ đi chậm lại dưới sự điều khiển vội vã của người đánh xe.
Tôi muốn xuống xe và đi bộ giống như ở quê nhà, nhưng người đánh xe không đồng ý. "Không, không", anh ta bảo, "ông không thể đi bộ ở đây. Lũ chó rừng ở đây rất hung hãn." Và anh ta còn nói thêm, bằng một vẻ dịu dàng kiên quyết, với những nụ cười đồng tình của các hành khách còn lại khi anh ta liếc nhìn chung quanh - "Và ông sẽ có đủ những vấn đề để giải quyết trước khi ngủ đêm nay đấy." Người đánh xe chỉ dừng lại một lần duy nhất để thắp sáng ngọn đèn trên xe.
Khi bóng đêm lan dần, những người hành khách xem ra sôi nổi hơn, họ thay phiên nhau nói chuyện với người đánh xe, càng lúc càng dồn dập. Về phần mình, người đánh xe liên tục quất thẳng cánh ngọn roi của mình lên lũ ngựa, khuyến khích chúng bằng những tiếng hú man dại. Xuyên qua bóng đêm, tôi đã có thể nhìn thấy một dãi xám phía trên chúng tôi, nằm giữa những ngọn đồi. Những người hành khách cùng xe với tôi càng lúc càng tỏ ra bị kích thích. Cỗ xe điên khùng phóng đi với sự rung lắc khủng khiếp, và lắc lư như một con tàu giữa cơn bảo lớn. Tôi phải cố bám chặt. Con đường đang dẩn chúng tôi lên một vùng cao hơn nữa, và chúng tôi xem như đang lơ lững giữa trời. Những vách núi càng lúc càng đến gần chúng tôi và có vẻ như sắp rơi xuống đầu tôi. Chúng tôi đã đến Borgo Pass.
Nhiều hành khách lần lượt trao cho tôi những món quà nhỏ, họ ấn vào tay tôi với một sự tha thiết không cho phép từ chối. Đó là nhiều món đồ lạ lùng khác nhau, nhưng chúng đều gửi kèm một sự cầu mong tốt lành, những lời nói tốt đẹp, những lời chúc phúc, và tất cả đều gửi đến cho tôi cái dấu hiệu lạ lùng đầy kinh sợ mà tôi đã nhận thấy ở Bistriz - hai ngón tay bắt chéo hình chữ thập để bảo vệ chống lại con mắt của ma quỷ. Rồi liền đó, khi chúng tôi đang đơn độc giữa trời, người đánh xe nghiêng về phía trước, các hành khách chồm ra từ hai bên cửa xe, nhìn chăm chú vào bóng đêm với một vẻ bồn chồn. Rõ ràng là sắp sửa diễn ra một điều gì đó rất kỳ lạ và ghê gớm, nhưng không một hành khách nào chịu trả lời những câu hỏi của tôi một cách rõ ràng. Trạng thái kích động này trôi qua khá lâu.
Cuối cùng, con đường chúng tôi đang đi hướng sang phía Tây. Một đám mây đen cuồn cuộn phía trên, không khí trở nên ngột ngạt, nghe như có tiếng sấm đâu đây vọng về. Rặng núi đá này giống như chia khí quyển ra làm hai phần, và chúng tôi đang đi vào phần sấm sét của nó. Tôi đang ngắm nhìn chuyến hành trình của chính mình đi gặp bá tước. Mỗi khoảnh khắc trôi qua, tôi lại chờ đợi một tia sáng xuyên qua màn đêm, nhưng tất cả quanh tôi vẫn hoàn toàn tăm tối.
Rọi sáng trên đường đi chỉ là ngọn lửa bập bùng trên chiếc xe của chúng tôi, và sự nỗ lực tột cùng của những con ngựa kéo xe tìm đến những đám mây trắng trong lành. Chúng tôi bây giờ đã có thể nhìn thấy con đường trắng đầy cát phía trước chúng tôi, nhưng chẳng có dấu hiệu nào về một chiếc xe khác đang chờ đợi như trong thư hẹn. Những người hành khách ngả người ra phía sau với một vẻ hân hoan, xem ra họ đang chế giễu cuộc lỡ hẹn của tôi. Tôi đang suy tính xem mình nên làm gì thì người đánh xe nhìn quanh, nói với những hành khách khác rất khẽ, khiến tôi rất khó nghe "Còn gần một giờ nữa." Và quay về phía tôi, anh ta nói bằng một thứ tiếng Đức còn tệ hơn của tôi.
"Không có chiếc xe nào ở đây. Ông người Anh không nên chờ ở đây. Ông ta nên đến luôn Bukoniva và trở về đây ngày mai hoặc ngày tiếp theo, tốt hơn là ngày tiếp theo nữa." Trong khi anh ta nói, bầy ngựa chợt hí vang và khịt mũi với một vẻ hoang dại. Rồi, những người nông dân cùng thốt lên những tiếng kêu và đồng loạt làm dấu thánh, một cỗ xe với bốn ngựa xuất hiện phía sau chúng tôi và dừng lại bên cạnh cỗ xe của tôi.
Tôi có thể nhìn thấy từ ánh đèn và qua những vệt chân chúng để lại, rằng đây là những con ngựa ô than tuyệt vời. Chúng được điều khiển bởi một người đàn ông cao gầy, với một bộ râu dài màu nâu và cái nón đen lớn.
Hình như ông ta muốn giấu mặt với chúng tôi. Tôi chỉ có thể nhìn thấy tia mắt từ một đôi mắt rực lửa, đỏ rực như hai ngọn đèn, và ông ta quay sang phía chúng tôi.
Ông ta nói với người đánh xe, "Tối nay anh đến sớm đấy, anh bạn."
Người đánh xe lắp bắp trả lời, " Ông người Anh rất bận."
Người lạ mặt nói tiếp, "Và tôi cho rằng đó là lý do khiến anh đề nghị ông ta tiếp tục đến Bukoniva. Anh bạn, anh không thể đánh lừa tôi, và những con ngựa của tôi thì rất nhanh."
Khi ông ta nói, ông ta mỉm cười, ánh đèn chiếu vào soi rõ đôi môi rất đỏ và hàm răng trắng như ngà của ông ta. Một trong những bạn đồng hành của tôi thì thầm với một người khác một dòng trong kinh thánh "Lenore"
"Denn die Todten reiten Schnell." ("Hãy để cho cái chết đến mau.")
Người đánh xe lạ hẳn nhiên là nghe thấy câu nói này, ông ta nhìn lên với một nụ cười sáng trắng đến rợn da gà. Người hành khách quay mặt đi, cùng lúc đưa ra hai ngón tay bắt chéo và làm dấu thánh. "Hãy chuyển cho tôi hành lý của ngài đây", người đánh xe lạ mặt nói, và với một sự sốt sắng quá mức, ông ta đón hành lý của tôi ra và chuyển sang chiếc xe của ông. Khi tôi xuống xe, người đánh xe giúp tôi một tay. Cánh tay ông ta nắm lấy tay tôi cứng như thép. Người này hẳn là có sức khỏe phi thường.
Không nói một lời, ông ta giật cương, đàn ngựa quay đầu, và chúng tôi tiến trở lại vào vùng bóng tối. Khi nhìn lại, tôi thấy qua ánh đèn bầy ngựa của cỗ xe khách đang cuống cuồng, và hình ảnh cuối cùng về những người bạn đồng hành của tôi đang làm dấu thánh. Rồi người đánh xe quất roi và gọi lũ ngựa, tiếp tục chuyến đi của chúng đi Bukoniva. Khi họ đã hoàn toàn chìm khuất trong đêm, tôi đột ngột cảm thấy rùng mình, và một cảm giác cô đơn xâm chiếm lấy tôi. Nhưng một tấm áo choàng đen choàng qua vai tôi, một tấm mền vắt ngang đầu gối tôi, và người tài xế cất tiếng bằng một thứ tiếng Đức tuyệt hảo:
"Bóng đêm thật là đáng sợ, thưa quý Ngài, và ngài bá tước chủ tôi ra lệnh cho tôi phải chăm sóc ngài. Có một bình slivovitz (một thứ rượu mạnh làm từ mận của đất nước này) dưới chỗ ngồi, và ngài nên dùng thử nó."
Tôi không nói lời nào, nhưng đã bắt đầu trấn tĩnh. Tôi cảm thấy lạ lùng, nhưng không phải là một cảm giác kinh sợ. Tôi nghĩ rằng mọi sự đã diễn tiến thay đổi và tôi có thể chấp nhận được, bất chấp một chuyến xe đêm kỳ lạ đang cuốn tôi đi. Cỗ xe phóng nước đại thẳng tiến, và chúng tôi đã hoàn toàn quay trở lại và tiến vào một con đường thẳng khác. Hình như là chúng tôi đang quay đi quay lại cùng một nơi, và đó là cái điều chính yếu nhất tôi ghi lại được. Tôi muốn hỏi người đánh xe xem điều đó nghĩa là gì, nhưng tôi lại sợ phải làm điều đó, bởi tôi nghĩ rằng, vùng đất mà tôi đang ở có một cái gì đó không an toàn, và tốt hơn là đừng nên ở lại đây thêm một phút nào..
Tuy nhiên, sau đó tôi tò mò muốn biết thời gian, tôi bật lửa và liếc nhìn đồng hồ của mình. Đã quá nữa đêm vài phút. Điều này làm tôi run rẩy, bởi những điều mê tín huyền bí về cái sự nữa đêm này mà tôi liên tục thu nhận được trong những ngày gần đây. Tôi cố trấn áp cảm giác bệnh lý này.
Rồi một con chó nào đó bắt đầu tru lên ở một ngôi nhà nông dân nằm xa phía dưới con đường, một tiếng kêu đau đớn quằn quại như đang kinh sợ điều gì. Âm thanh này được nối tiếp bởi một con chó khác, rồi con này tiếp theo con khác, gia tăng bởi tiếng gió đang thổi trên Con Đường. Hình như là những tiếng tru hoang dại kia đang bắt đầu lan đi khắp đất nước, lan đi xa đến bất cứ nơi nào mà trí tưởng tượng có thể vươn tới trong cái đêm u ám này.
Ngay từ khi tiếng tru đầu tiên cất lên, những con ngựa bắt đầu căng thẳng và lồng lên, những người đánh xe đã nói với chúng bằng một giọng dịu dàng. Chúng dần trở lại bình tĩnh, nhưng run rẩy và toát mồ hôi như thể chúng đang chạy trốn nỗi sợ hãi bất thình lình. Và vọng lại từ những sườn núi phía xa, những tiếng tru có vẻ càng lớn hơn và rõ ràng hơn. Tiếng tru của những con sói, điều này cùng lúc tác động lên lũ ngựa và tôi. Trong khi tôi đang chuẩn bị nhảy phắt ra khỏi cổ xe và bỏ chạy, bầy ngựa lại trở nên căng thẳng và bắt đầu hóa rồ, dù người đánh xe đã cố dùng hết cái sức mạnh kinh khiếp của ông ta để giữ chúng đừng chạy trốn. Tuy nhiên, sau vài phút, khi mà tai tôi đã bắt đầu quen với những âm thanh này, bầy ngựa đứng khựng cả lại, im lặng. Người đánh xe tuột xuống và đứng trước mặt chúng.
Ông ta âu yếm và dịu dàng với chúng, thì thào vào tai chúng, như là tiếng của người dạy thú nói với ngựa, và với một nỗ lực phi thường, dưới sự vuốt ve của người đánh xe, bầy ngựa lại một lần nữa trở lại dưới sự điều khiển, dù chúng vẫn còn run rẩy. Người đánh xe một lần nữa trở về vị trí, giật dây cương, và chuyến xe lại bắt đầu phóng vùn vụt. Lúc này, sau khi đi về phía xa của Con Đường, thình lình ông ta đổi hướng và rẽ vào một con đường hẹp chạy thẳng về phía phải.
Chúng tôi nhanh chóng chui vào những lùm cây, và khi rẽ vào vùng đất phía phải con đường chúng tôi tiếp tục đi xuyên qua một đường ống. Những vách đá hiểm trở bao bọc lấy chúng tôi một cách vững chắc.Dù chúng tôi đã được bảo vệ như thế, chúng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng gió gào, với những tiếng than van và thì thầm của vách đá, những cành cây xào xạc vào nhau khi chúng tôi phóng qua.
Càng lúc trời càng trở lạnh, bụi tuyết rơi càng lúc càng nhiều, và chẳng mấy chốc gần như chúng tôi được phủ bởi một lớp màn trắng. Những cơn gió lạnh lẽo vẫn mang theo tiếng tru của chó, chúng càng lúc càng ngột ngạt trên con đường chúng tôi qua.Tiếng chó sói sủa càng lúc càng gần, hình như chúng đang tiến đến chỗ chúng tôi từ mọi hướng. Tôi sợ điếng người, và bầy ngựa thì cũng thế. Người tài xế, ngược lại, chẳng chút bận tâm. Ông ta liên tục nhìn sang hai bên, nhưng tôi thì chẳng thấy gì ngoài bóng đêm dày đặc.
Thình lình, phía bên trái tôi xuất hiện một ngọn lửa màu xanh lập lòe. Người đánh xe dừng lại một thoáng. Ông ta kiểm tra lại lũ ngựa, rồi nhảy xuống đất, biến mất vào bóng đêm. Tôi không biết phải làm gì, trong khi tiếng sói tru càng lúc càng gần. Trong khi tôi còn đang phân vân, người đánh xe thình lình xuất hiện trở lại, và chẳng nói một lời trở lại vị trí của mình, rồi chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình.
Tôi nghĩ là tôi đang ngủ, đang ở trong một giấc mơ chẳng bao giờ chấm dứt, và những gì đã xảy ra với tôi thật là một cơn ác mộng khủng khiếp. Khi ngọn lửa xuất hiện gần con đường, gần đến nỗi với bóng tối bao trùm như vậy tôi vẫn có thể nhìn thấy mọi cử động của người đánh xe. Ông ta nhanh chóng đi thẳng đến chỗ ngọn lửa xanh đang hồi sinh, nó yếu ớt đến nỗi không thể phản chiếu được những vùng đất chung quanh. Người đánh xe nhặt một số hòn đá và tạo thành một thứ dụng cụ gì đó.
Ở đây hình như có một ảo ảnh thị giác nào đó. Khi người đàn ông đứng giữa tôi và đám lửa, ông ta hoàn toàn không che khuất nó, nên tôi vẫn có thể nhìn thấy toàn bộ cái thứ ánh sáng ma quái này như thường. Điều đó khiến tôi giật bắn mình, nhưng hiện tượng này chỉ diễn ra trong thoáng chốc, cho nên tôi nghĩ rằng mắt mình đã bị đánh lừa khi nhìn xuyên qua bóng đêm. Đến lúc không còn cái thứ ánh sáng xanh này nữa, thì chúng tôi hình như đang ở một vùng tối u ám, với những tiếng chó tru đang bao quanh chúng tôi, hình như chúng đang đi theo chúng tôi theo một vòng tròn.
Cuối cùng người đánh xe đã đi khuất qua khỏi cánh đồng, trong thời gian ông ta biến mất, bầy ngựa bắt đầu run rẩy và lồng lộn và hí lên những tiếng đầy sợ hãi. Tôi không thể xác nhận được nguyên nhân, bởi vì ngay lúc này những tiếng sói tru đã thình lình dừng lại. Nhưng khi mặt trăng đi ra khỏi đám mây đen, bắt đầu rọi ánh sáng phủ lên những vách đá lởm chởm một thứ ánh sáng hồng, tôi đã có thể nhìn thấy bao quang chúng tôi là một vòng tròn sói, với hàm răng trắng và cái lưỡi dài thè lè ra, những cái cẳng gân guốc và bộ lông bờm xờm. Sự im lặng ghê rợn của chúng còn đáng sợ trăm lần hơn là những tiếng tru của chúng. Tôi gần như bị tê liệt bởi sợ hãi. Điều này chỉ xảy ra khi một người nào đó đối mặt với một điều ghê rợn mà chính bản thân anh ta có thể cảm nhận được hết tầm quan trọng của nó.
Ngay lập tức bầy sói bắt đầu tru lên như thể ánh trăng có một tác dụng đặc biệt với chúng. Những con ngựa nhảy vọt đi và lồng lên, nhìn quanh tuyệt vọng với những con mắt hoảng loạn tìm kiếm một con đường sống. Nhưng cái vòng tròn sống kinh khiếp kia đã bao quanh khắp mọi hướng và giữ chặt bên trong chúng con mồi của mình. Tôi gọi người đánh xe quay lại, với chúng tôi bây giờ, cơ hội sống còn duy nhất là vượt qua vòng vây sói này với sự trợ giúp của người đánh xe.
Tôi gào lớn và hung hãn từ trong xe, hy vọng rằng giọng nói của tôi có thể làm bầy sói hoảng sợ ở một hướng nào đó, và giúp cho người đánh xe có được một cái bẫy đánh lừa lũ sói này. Ông ta đã đến như thế nào, tôi cũng chẳng biết, nhưng tôi nghe tiếng ông ta cất lên những mệnh lệnh đầy uy lực, và nhìn theo hướng của âm thanh, tôi thấy ông ta đang đứng trên đường. Ông ta vung những cánh tay dài của mình, giống như đang quét đi những chướng ngại vô hình nào đó. Lũ sói lùi dần về phía sau. Lúc này một đám mây khác lại che phủ mặt trăng, và chúng tôi lại đứng giữa một vùng đất tối tăm.
Khi tôi có thể thấy người đàn ông một lần nữa leo trở lại lên xe, thì bầy sói đã biến mất. Cái điều kỳ lạ và phi thường này làm tôi kinh khiếp, và tôi không thể cất tiếng hay cử động gì được với nỗi sợ hãi của mình. Thời gian lại trôi đi khi chúng tôi tiếp tục con đường, nhưng bây giờ bóng tối lại bao phủ, bởi một đám mây cuộn quanh mặt trăng.
Chúng tôi đang đi lên, đôi khi đi xuống một đoạn ngắn, nhưng nhìn chung là đang đi lên. Thình lình tôi như sực tỉnh khi người đánh xe dừng bầy ngựa trước một tòa lâu đài rộng lớn hoang tàn, với những ô cửa sổ đen cao không cho ánh sáng lọt vào, với những bức tường đổ nát không có lỗ châu mai cắt thành một đường lởm chởm ngang bầu trời.