Bá Tước Dracula - Chương 13 phần 2

Unmute
Advertisement
Loaded: 0%
Progress: 0%
Remaining Time-0:11
Skip ad
NHẬT KÝ CỦA MINA HARKER
Ngày 22 tháng Chín. - Trên chuyến xe lửa đi Exeter. Jonathan đang ngủ. Hình như tất cả mọi chuyện chỉ mới diễn ra vào ngày hôm qua, và một lần nữa, mọi thứ ngăn cản giữa Whitby và phần còn lại của thế giới lại hiện ra trước tôi. Jonathan ra đi và chẳng còn tin tức gì về anh ấy, rồi lúc này, làm đám cưới với anh Jonathan, một Jonathan cố vấn pháp luật, một người góp vốn, một ông chủ kinh doanh giàu có, ngài Hawkins chết và được chôn cất, khiến cho Jonathan lại phải đương đầu với một nỗi đau mới. Đôi khi anh ấy có thể gợi lại tôi về chuyện này. Hãy lắng mọi chuyện xuống. Tôi cáu kỉnh ghi lại những dòng nhật ký về sự giàu sang bất ngờ đến với chúng tôi cũng như một lần nữa chúng tôi lại phải đương đầu với những thử thách mới.
Những công việc của chúng tôi rất đơn giản theo nghi thức. Ở đây chỉ có chúng tôi và những người phục vụ, một hoặc hai người bạn của ông ta từ Exeter, những nhân viên từ London của ông, và một người đại diện cho ngài John Paxton, chủ tịch của Hội Luật gia. Jonathan và tôi đứng cạnh nhau, tay trong tay, chúng tôi cảm thấy một cách sâu sắc rằng người bạn thân thiết và tốt nhất của chúng tôi đã thật sự rời bỏ chúng tôi rồi.
Chúng tôi lặng lẽ đi về thị trấn, đón chuyến xe đi đến Công viên Góc phố Hyde. Jonathan nghĩ rằng có lẽ xuống những hàng ghế ngồi chơi sẽ khiến tôi vui lên, và chúng tôi ngồi xuống. Nhưng có rất ít người ở đây, và những dãy ghế trống vắng càng khiến cảnh tượng thêm buồn bã và hiu quạnh. Nó làm chúng tôi nghĩ đến cái ghế trống ở nhà. Vì vậy chúng tôi đứng dậy và đi bộ xuống Piccadily. Jonathan nắm tay tôi, anh ấy vẫn thường làm như vậy trước khi tôi đến trường.
Tôi cảm thấy hơi bối rối, vì khi mà bạn đã được dạy trong suốt bao nhiêu năm trời về phép xã giao, về sự đoan trang dành cho các cô gái thì tự nhiên bạn sẽ bị cái thói thông thái rởm ấy làm cho bạn có cái cảm giácnhư vậy. Nhưng đây là anh Jonathan, anh ấy là chồng tôi, và chúng tôi không biết có ai đang quan sát chúng tôi hay không, chúng tôi cũng không cần quan tâm đến điều đó, và chúng tôi cứ tiếp tục đi. Tôi đang quan sát một cô gái đẹp trong một cái nón cao bồi ngồi trên một chiếc xe ngựa mui trần ở ngoài Guiliano, thì chợt tôi cảm thấy đau vì Jonathan siết chặt tay tôi và anh ấy kêu lên thảng thốt, "Chúa ơi!"
Tôi luôn lo cho anh Jonathan, vì tôi sợ rằng sự căng thẳng sẽ quay lại hành hạ anh ấy một lúc nào đấy. Vì vậy tôi nhanh chóng quay sang anh và hỏi xem có điều gì làm anh xúc động như vậy.
Anh ấy trông trắng bệch đi, mắt anh lồi ra, nữa hoảng sợ nữa kinh ngạc, anh ấy nhìn chằm chằm về một người đàn ông cao gầy, với cái mũi cao, ria mép đen và râu cằm nhọn, người cũng đang chăm chú quan sát cô gái dễ thương kia. Ông ta chăm chú nhìn theo cô ta đến nỗi ông ấy không nhận thấy chúng tôi, và tôi có thể quan sát ông ta kỹ lưỡng. Khuôn mặt ông ấy không gợi lên sự tốt bụng.
Đó là một khuôn mặt cứng rắn, độc ác, đầy nhục dục, với hàm răng to màu trắng, nhìn lại càng trắng hơn khi mà môi ông ta thật là đỏ, và chúng nhọn hoắt như răng thú. Jonathan vẫn nhìn ông ta chằm chằm, đến nỗi tôi sợ là ông ta có thể nhận ra. Tôi sợ rằng ông ta sẽ gây sự, vì ông ta trông thật là hung ác và thô tục.Tôi hỏi xem vì sao Jonathan xúc động như vậy, và anh ấy trả lời, rõ ràng là anh ấy nghĩ rằng tôi cũng biết mọi chuyện như anh ấy, "Em có thấy ai kia không?"
"Không, anh yêu," tôi nói. "Em không biết ông ta, ai vậy anh?" Câu trả lời của anh ấy làm mình sốc và run lên, Mina ơi, bởi vì anh ấy nói với một người mà hình như anh ấy không biết đấy là mình. "Đấy chính là người đàn ông ấy!"
Anh chàng tội nghiệp rõ ràng là đang sợ một cái gì đó, rất là kinh sợ. Tôi tin là nếu không có tôi một bên để anh ấy dựa vào thì anh ấy đã ngã lăn ra rồi. Anh ấy vẫn đang nhìn chằm chằm.  Người đàn ông kia đi ra khỏi cửa hàng với một gói bưu kiện nhỏ, và đưa nó cho người phụ nữ, cô ta đánh xe đi. Người đàn ông mặc đồ đen vẫn nhìn theo cô ta, và khi chiếc xe ngựa đi về hướng Piccadilly ông ta vẫn đi theo cùng một hướng, và gọi một cỗ xe hai ngựa. Jonathan nhìn theo ông ta và nói như thể nói với chính mình,
"Tôi tin rằng đó chính là bá tước, nhưng hắn đã trẻ lại. Chúa ơi, phải chăng là hắn! Ôi, lạy Chúa! Lạy Chúa! Nếu như chỉ có mình tôi biết được! Nếu chỉ có mình tôi biết được!" Anh ấy rõ ràng là hoảng loạn đến nỗi tôi sợ không dám quay lại chủ đề này bằng bất kỳ câu hỏi nào, và vì vậy tôi quyết định im lặng. Tôi dắt anh ấy lặng lẽ bỏ đi, và anh ấy, nắm chặt tay tôi, ngoan ngoãn đi theo.
Chúng tôi đi một đỗi xa, rồi đến ngồi một lúc ở công viên Xanh. Đó là một ngày mùa thu nóng bức, và có một chỗ ngồi lý tưởng trong bóng râm. Sau vài phút nhìn chằm chằm vào hư không, mắt Jonathan nhắm lại. rồi anh ấy nhanh chóng ngủ thiếp đi, đầu dựa vào vai tôi. Tôi nghĩ rằng đó là điều tốt nhất cho anh ấy, nên không quấy rầy anh. Chừng hai mươi phút sau anh ấy thức dậy, và nói với tôi với vẻ hoan hỉ,
"Ôi, Mina, sao mà anh lại lăn ra ngủ thế này! Ôi, tha thứ cho anh về sự bất nhã này nhé. Đi nào, chúng ta đi uống một tách trà ở đâu đó nào."
Anh ấy rõ ràng là đã quên đi tất cả về người đàn ông lạ mặt vận đồ đen kia, và với sự bệnh tật của mình, anh ấy quên đi tất cả những gì vừa xảy ra với mình. Tôi không thích hiện tượng quên lãng này. Nếu tiếp tục thì nó có thể gây hại cho nảo. Nhưng tôi không được hỏi anh ấy, vì tôi sợ việc này sẽ có hại nhiều hơn lợi, tuy nhiên tôi phải tìm cách để biết những gì xảy ra trong chuyến đi của anh ấy mới được. Tôi sợ đã đến lúc tôi phải mở cái gói kia ra, và đọc những gì viết trong đấy. Ôi, Jonathan, em biết là anh sẽ tha thứ cho em nếu như em có làm điều gì sai sót, nhưng tất cả cũng chỉ vì lợi ích của anh mà thôi.
Đêm khuya - Nỗi buồn có mặt ở khắp nơi trong căn nhà, khi mà nó không còn một tâm hồn thân thiết đã rất tốt với chúng tôi. Jonathan chợt trắng bệch người và hoa mắt do một cú sốc đánh vào bệnh bật của anh ấy, khi mà anh ấy nhận được một bức điện tín của ông Van Helsing nào đó, ông ta là ai thế nhỉ. "Các bạn sẽ rất đau buồn khi biết được rằng bà Westenra đã mất năm ngày trước, và Lucy cũng vừa qua đời cách đây hai ngày.
Cả hai cùng được chôn cất hôm nay."
Ôi, những dòng chữ ngắn ngủi như vậy lại chứa đựng một sự đau khổ vô cùng! Bà Westenra đáng thương! Lucy đáng thương! Họ đã ra đi, đi mãi, không bao giờ quay về với chúng tôi nữa! Và anh Arthur tội nghiệp, thật tội nghiệp đã mất đi một người thật thân thiết dịu ngọt trong đời! Chúa hãy giúp chúng con chịu đựng những nỗi đau khổ của mình.
NHẬT KÝ CỦA BÁC SĨ SEWARD - TIẾP THEO
Ngày 22 tháng Chín. - Tất cả đã qua. Arthur đã trở về Ring, và mang Quincey Morris đi cùng. Cái cậu Quincey tốt bụng ấy! Tôi tin chắc trong tim mình rằng cậu ta cũng đau khổ không kém bất kỳ ai trong chúng tôi về cái chết của Lucy, và cậu ta cố vượt qua nỗi đau của mình như là một thủy thủ Viking thời xưa. Nếu như nước Mỹ đã có thể dưỡng nuôi được những con người như vậy, nhất định nó sẽ trở thành một cường quốc trên thế giới. Van Helsinh đang nằm ngủ dưỡng sức cho cuộc hành trình của mình.
Ông ta sẽ trở về Amsterdam tối nay, nhưng ông ta nói rằng tối mai sẽ quay lại, ông ta chỉ muốn giải quyết một số công việc riêng tư. Nếu được thì ông ta ghé tôi. Ông ta nói rằng ông ta có một số công việc ở London và có thể phải mất một số thời gian. Ông già tội nghiệp! Tôi sợ rằng những tuần lễ căng thẳng vừa qua đã đánh quỵ thậm chí với một sức mạnh thép như vậy. Trong suốt thời gian chôn cất tôi có thể thấy ông ta cố gắng kìm nén mình một cách đáng sợ.
Khi tất cả đã xong, chúng tôi đứng cạnh Arthur, và chàng trai tội nghiệp nói về phần đóng góp của mình trong cuộc phẫu thuật máu cậu ta đã được truyền vào huyết mạch của Lucy. Tôi có thể thấy mặt Van Helsing trắng đi và chuyển sang màu tía. Arthur nói rằng cậu ấy cảm thấy cả hai đã thật sự cưới nhau, và nàng đã thật sự là vợ cậu ấy dưới sự chứng kiến của Chúa. Không một ai trong số chúng tôi nói về những cuộc phẫu thuật khác và sẽ chẳng bao giờ chúng tôi nói ra. Arthur và Quincey đã cùng nhau ra ga, còn Van Helsing và tôi đi về đây.
Lúc mà chỉ còn hai chúng tôi trong xe ngựa, ông ấy chợt có biểu hiện giống như là lên cơn động kinh. Ông ấy không cho tôi khẳng định rằng đấy là một dạng động kinh, mà khăng khăng cho rằng đấy chỉ là một trong những phản ứng hài hước của cơ thể để lấy lại thăng bằng trong những tình huống tệ hại mà thôi. Ông ta cười phá lên cho đến khi ông quay sang khóc, và tôi phải kéo tấm màn xuống để không một ai thấy được chúng tôi rồi sinh ra hiểu nhầm.
Đoạn ông ta khóc lóc, cho đến khi ông bật cười trở lại, sau đó thì quay ra vừa khóc vừa cười, giống như một người phụ nữ vậy. Tôi cố trấn tĩnh ông ta, giống như trấn tỉnh lại một người phụ nữ trong những tình huống tương tư, nhưng vô hiệu. Đàn ông và đàn bà khác hẳn nhau về bản chất khi thần kinh căng thẳng hoặc khi đau yếu! Cuối cùng thì vẻ mặt ông ta trở lại bình tĩnh và nghiêm trọng trở lại, tôi hỏi ông vì sao ông lại nô giỡn như vậy. Ông trả lời rằng đó là một trong những tính cách của ông, rằng điều đó hợp lý, mạnh mẽ và bí ẩn. Ông ta nói,
"A, anh không hiểu đâu, anh bạn John. Anh nghĩ rằng chắc là tôi không buồn, vì tôi đang cười. Nhìn đây này, tôi đã khóc thậm chí đến khi cái cười làm tôi nghẹt thở. Nhưng khi tôi khóc, tôi cũng không thể buồn hơn thế, khi mà cái cười đến cùng lúc. Hãy tưởng khi mà có một tiếng cười vừa đến gõ cửa nhà anh và nói Tôi có thể vào được không?', thì nó không phải là một tiếng cười thật sự đâu. Không! Tiếng cười là một vị vua, nó đến khi nào nó thích. Nó không cần phải xin phép con người, nó không cần phải lựa chọn thời điểm thích hợp. Nó chỉ cần nói Ta đây.' Hãy quan sát đi, trong trường hợp này, con tim tôi đã vô cùng đau buồn cho cô gái dễ thương kia.
Tôi đã cho cô ta máu của mình, dù tôi đã già yếu rồi. Tôi đã cho đi thời gian, năng lực và giấc ngủ của mình.
Tôi còn sẵn sàngchịu đựng thêm nữa để cô ta được bình phục. Và một lần nữa tôi có thể cười với cô ta một cách lạnh lùng, cười khi mà lưỡi mai của người nhân viên nhà thờ phủ đất lên cái áo quan bao bọc cơ thể cô ta, và để nghe những tiếng "Thình thịch, thình thịch," vọng đến tận tim mình, đến khi nó trả về dòng máu trên má tôi. Trái tim tôi rỉ máu đau buồn vì cậu bé thân yêu tội nghiệp kia, vì cái tuổi trẻ của chính cậu ta mà tôi chúc cho cậu ta còn được sống, với mái tóc và đôi mắt của mình.
"Thế đấy, anh biết là vì sao tôi yêu cậu ta đến như vậy. Và khi cậu ta nói lên những điều khiến trái - tim - người - chồng của tôi rung động, và làm cho trái - tim -người - cha của tôi càng thương mến anh ta hơn bất kỳ ai khác, hơn cả anh, bạn John, bởi vì chúng ta còn có những mối quan hệ còn hơn cha và con, thì ngay lúc đó Vua Cười đến với tôi, gào lên dưới tai tôi, "Ta đây! Ta đây!" đến khi máu trong người tôi nhộn nhạo trở lại, và nó mang lại ánh sáng lên đôi má của tôi. Ôi, bạn John, đây là một thế giới kỳ lạ, một thế giới buồn thảm, một thế giới đấy những đau khổ, tai ương và phiền muộn. Và khi Vua Cười đến, nó bắt mọi thứ phải nhảy múa theo điệu nhạc của nó.
Những trái tim đang sầu thảm, những nắm xương khô trong nghĩa địa, những dòng lệ cháy bỏng khi tuôn rơi, tất cả đều nhảy múa theo điệu nhạc mà nó tạo ra từ đôi môi không biết đến nụ cười của nó. Hãy tin tôi đi, bạn John, nó là một người tốt bụng và tử tế đấy. A, tất cả chúng ta, đàn ông và đàn bà, đều giống như những xâu chuỗi được buộc chặt với những sự căng thẳng tác động chúng ta theo những nẻo khác nhau. Và những dòng lệ tuôn ra, rơi như mưa trên những xâu chuỗi đó, nối chúng lại với nhau, khiến cho sự căng thẳng càng trở nên mãnh liệt, và chúng ta ngã quỵ. Nhưng Vua Cười đã đến, nó giống những những tia nắng mặt trời, làm dịu đi sự căng thẳng, và chúng ta lại có thể tiếp tục công việc của mình, làm những gì mà chúng ta có thể làm được."
Tôi không muốn làm ông phật ý, nên giả vờ như hiểu được ý ông, nhưng khi tôi không thể nỗi hiểu nguyên nhân cho cái tiếng cười của ông ta, tôi hỏi ông ta. Khi trả lời tôi, mặt ông ta trở nên nghiêm khắc, và ông ta đổi giọng khi nói,
"Ôi, thật là một sự trớ trêu tàn nhẫn, khi mà người phụ nữ đáng yêu trang điểm bằng những vòng hoa, trông thật đẹp như là đang sống, đến nỗi ai trong chúng ta cũng đều tự hỏi xem cô ta đã thật sự chết chưa, khi mà cô ta đã nằm trong một ngôi nhà xinh xắn bằng đá cẩm thạch trong một khu nghĩa trang cô tịnh, nơi an nghỉ của nhiều người thân khác của cô ta, cô ta nằm đó với mẹ mình, người rất yêu cô ta và cô ta cũng rất yêu bà ấy, và rồi tiếng chuông thiêng liêng vang lên "Toong! Toong! Toong!", thật buồn thảm và nặng nề, rồi có những con người mộ đạo , với những bộ đồ trắng như những thiên thần, giả vờ đọc những cuốn sách, trong khi suốt lúc đó mắt họ đâu hề để trên những trang sách, và tất cả chúng ta cúi đầu. Và tất cả những điều đó để làm gì? Cô ta đang chết, hừ! Có đúng thế không?"
"Vâng, nhưng với cả cuộc đời của tôi, thưa giáo sư," tôi nói, "tôi chẳng thấy cái gì đáng cười lúc này cả. Có thể là do những kinh nghiệm của ông khiến nó trở nên một bài toán khó giải hơn lúc trước. Nhưng thậm chí khi mà những dịch vụ tang lễ cũng trở nên khôi hài, thì còn Arthur và nỗi đau buồn của anh ấy thì sao? Vì sao trái tim của anh ta tan vỡ?"
"Cũng thế. Phải chăng anh ta đã nói rằng anh ta đã truyền máu cho cô ta và khiến cô ta trở thành vợ thực sự của mình?"
"Vâng, điều đó là một điều an ủi êm dịu cho anh ta."
"Có lẽ vậy. Nhưng chúng ta có khó khăn đấy, bạn John. Nếu mà như vậy, thì còn những người khác thì sao? Hô hô! Vậy thì cô thiếu nữ ấy là một cô gái nhiều chồng, và tôi, với người vợ tội nghiệp đã chết cho tôi, nhưng vẫn còn sống bởi những luật lệ của Giáo hội, dù chẳng cần mưu kế gì cả, với cái cách như vậy, thì thậm chí tôi, một người chồng chung thủy và lúc này không có vợ, cũng đã trở thành một kẻ hai vợ mất rồi."
Tôi không thấy điều gì đáng để đùa cợt trong chuyện này cả!" tôi nói, và tôi cảm thấy rất không bằng lòng khi ông ta nói ra những điều như vậy. Ông ta đặt tay lên tay tôi, và nói,
"Bạn John, xin lỗi nếu tôi làm anh giận. Tôi sẽ không bày tỏ những tình cảm của mình cho bất kỳ ai nếu điều đó làm anh ta tổn thương, nhưng chỉ làm với anh, người bạn cũ, người tôi có thể tin tưởng. Nếu anh có thể hiểu được trái tim tôi khi mà tôi muốn bật cười, nếu anh có thể làm được như vậy khi mà cơn cười đến, nếu anh có thể làm được như vậy lúc này, khi mà Vua Cười đã từ bỏ vương miện của nó, và tất cả những gì thuộc về nó đã đi xa, rất xa khỏi tôi, nó sẽ rời xa tôi một khoảng thời gian dài, rất dài, thì anh có thể thương hại cho tôi về tất cả."
Tôi bị xúc động với giọng điệu xa vắng của ông, và hỏi lý do.
"Bởi vì tôi biết mọi chuyện!"
Và bây giờ chúng tôi đã mỗi người một nơi, để cho những ngày dài cô tịch lại phủ quanh mái nhà chúng tôi với những nỗi sầu thăm thẳm. Lucy đã yên nghỉ trong nhà mộ của dòng họ nàng, một ngôi nhà của cái chết nguy nga trong một nghĩa trang vắng lặng, cách xa khỏi London náo nhiệt, nơi có không khí trong lành, nơi có thể thấy mặt trời vươn lên trên đỉnh ngọn đồi Hampstead, nơi mà những đóa hoa dại tự do sống cuộc đời vô tư lự của mình.
Vậy là tôi chấm dứt quyển nhật ký của mình ở đây, và chỉ có Chúa mới biết là tôi có còn viết thêm quyển nhật ký nào nữa hay không. Nếu tôi làm điều đó, hoặc thậm chí nếu tôi mở lại quyển nhật ký này, thì sẽ để kể về câu chuyện của những con người khác và những đề tài khác, còn với chuyện này thì đến đây là chấm dứt cho một câu chuyện lãng mạn đã diễn ra trong đời tôi, trước khi tôi quay lại để tiếp tục đếm từng trang trong quyển sách cuộc đời của mình, tôi cất tiếng một cách buồn bã và tuyệt vọng, "HẾT"
NHẬT BÁO WESTMINSTER, NGÀY 25 THÁNG CHÍN, MỘT ĐIỀU BÍ ẨN Ở HAMPSTEAD
Những cư dân ở vùng lân cận Hampstead lúc này đang rất kích động với một loạt các sự kiện diễn ra liên tục được biết đến với một số tựa báo như là "Điều kinh dị ở Kensington," hoặc "Người đàn bà bị đâm nát," hoặc "Người đàn bà vận đồ đen." Trong hai hoặc ba ngày gần đây đã xảy ra hiện tượng một số đưa trẻ bị lạc khỏi nhà hoặc bị sao nhãng mất khi chơi đùa ở Heath. Trong tất cả các trường hợp, những đứa bé này đều còn quá bé nên không thể đưa ra những lời giải thích rõ ràng cho trường hợp của mình, nhưng chúng đều đưa ra những lời bào chữa liên ứng nhau là chúng đã ở chơi với một "người phụ nữ máu."
Chúng luôn bị mất tích vào lúc rất khuya trong đêm, và có hai trường hợp mãi đến sáng hôm sau mới tìm thấy được. Điều ghi nhận chung qua dư luận ở đây là, đứa bé đầu tiên mất tích đã nói lý do là nó đi chơi với một "người phụ nữ máu", cô ta đã đề nghị nó dạo chơi một lúc, và đứa kia thì vin luôn vào cớ ấy. Có lẽ tự nhiên hơn nếu ta cho rằng đây là một trò chơi cá nhân của một đứa trẻ nào đó khi muốn nhử những đứa khác ra ngoài chơi bằng những mẹo mực.
Một phóng viên đã vẽ cho chúng tôi bức tranh một số đứa trẻ giả vờ làm "người phụ nữ máu" một cách ngộ nghĩnh cao độ. Anh ta nói rằng một số nhà biếm họa của chúng tôi có thể thuyết một bài về sự châm biếm tính kệch cỡm bằng cách so sánh giữa sự thực và tranh vẽ. Chỉ có điều là mọi người tuồng như đều thỏa thuận với nhau một cách bản năng khi "người phụ nữ máu" trở thành vô cùng quen thuộc trong những hoạt động hội họa ở đây. Anh chàng phóng viên ngây thơ của chúng tôi còn nói rằng thậm chí Ellen Terry cũng không thể chiến thắng sự hấp dẩn của những khuôn - mặt - bụi - bặm của những đứa trẻ đang giả vờ tạo nên, và sẽ cũng phải vẽ lại chúng thôi.
Tuy nhiên, vấn đề có một khía cạnh nghiêm trọng là, tất cả những đứa trẻ bị mất tích trong đêm, đều có vết rách hoặc vết thương nhỏ ở cổ họng. Những vết thương giống như bị chuột hay một con chó nhỏ tấn công, và mặc dù không gây nên hậu quả đặc biệt nào, chúng cho thấy rằng đã có một con vật nào đó tấn công chúng một cách có hệ thống hoặc có phương pháp riêng. Cảnh sát đã chia nhau chỉ dẩn cho mọi người chú ý đề phòng trường hợp trẻ bị lạc, đặc biệt là với những đứa rất bé, và trông chừng những con chó đi lạc khắp chúng quanh Hampstead.
NHẬT BÁO WESTMINSTER, NGÀY 25 THÁNG CHÍN, SỐ PHỤ TRƯƠNG ĐẶC BIỆT
ĐIỀU KINH DỊ Ở HAMPSTEAD
MỘT ĐỨA TRẺ KHÁC BỊ THƯƠNG
CHUYỆN "NGƯỜI PHỤ NỮ MÁU"
Chúng tôi vừa nhận được một tin cấp tốc về một đứa trẻ khác, vừa mất tích đêm qua, chỉ mới được tìm thấy rất trễ sáng nay dưới một bụi kim tước ở ngọn đồi Shooter nằm bên Hampstead Heath, có thể là do nơi này ít được lui đến hơn những vùng khác. Cũng những vết thương li ti nơi cổ họng như những trường hợp khác.
Nhưng trường hợp này đứa trẻ trông yếu lả và hốc hác vô cùng. Khi đã bắt đầu hồi tỉnh, nó cũng nói về câu chuyện quen thuộc là một "người phụ nữ máu" đã quyến rũ nó.