Bá Tước Dracula - Chương 02 phần 2

Unmute
Advertisement
Loaded: 0%
Progress: 0%
Remaining Time-0:19
Skip ad
"Ngài có thể đi bất cứ đâu ngài muốn trong lâu đài, ngoại trừ một số cửa được khóa kín. Lý do là bên trong đó có những thứ mà khi ngài quan sát chúng cùng với tôi, cùng hiểu chúng như tôi hiểu, ngài có thể sẽ biết rõ thêm những vấn đề liên quan." Tôi nói rằng điều đó là hiển nhiên, và ông ta tiếp tục.
"Chúng ta đang ở Transylvania, và Transylvania không phải là nước Anh. Cách sống của chúng tôi có thể khác với ngài, và ngài sẽ cảm thấy một số điều xem ra lạ lùng. Ngài có thể hỏi tôi về tất cả những chuyện đó, về những gì lạ lùng mà ngài đã trải qua."
Điều này đã dẩn đến một cuộc đối thoại sôi nổi, và đó cũng thật sự là điều mà ông ta muốn. Tôi hỏi ông ta nhiều câu hỏi về những gì đã nảy ra cho tôi và những điều mà tôi đã ghi chép. Đôi khi ông ta lẩn tránh các vấn đề, hoặc giả vờ không hiểu để chuyển hướng cuộc nói chuyện. Tuy nhiên phần lớn các câu hỏi của tôi đã được trả lời khá thành thực. Sau một lúc đàm thoại, tôi đã được làm sáng tỏ khá nhiều điều. Tôi hỏi ông ta về những điều kỳ lạ đã xảy ra vào các đêm trước, ví dụ như việc người đánh xe đã tìm đến chỗ có ngọn lửa xanh. Ông ta giải thích rằng đó là vì mọi người đều tin rằng vào một đêm đặc biệt trong năm, chính xác là đêm ấy, các hồn ma sẽ được toàn quyền ngự trị trên mặt đất, và những ngọn lửa xanh sẽ xuất hiện ở những nơi có của cải được chôn giấu.
"Những của cải được chôn giấu trên" ông ta nói tiếp "có thể là trong một vùng đất mà ngài đã đến tối hôm qua, điều đó không còn nghi ngờ gì nữa. Những vùng đất này đã được cày xới lên hàng thế kỷ bởi người Wallachian, người Saxon, và người Thổ Nhĩ Kỳ. Bởi vì những vùng đất màu mỡ ở đây đã được làm cho màu mỡ thêm bởi máu của những con người, những người yêu nước và những kẻ xâm lược. Trong những ngày tháng xa xưa khi người Aufo và người Hungari lũ lượt xâm chiếm chiếm nơi này, những người yêu nước đã nối tiếp nhau chống lại họ. Đàn ông và đàn bà, người già và trẻ con, họ đã đợi kẻ thù từ trên những dốc đá phía trên con đường, và đã tiêu diệt kẻ thù bởi những dòng thác nhân tạo những chướng ngại. Khi những kẻ xâm lược chiến thắng, chúng đã tìm thấy một số châu báu nhưng rất ít, bởi vì phần lớn chúng đã được chôn giấu trong đất mẹ bạt ngàn."
"Nhưng vì sao những của cải này vẫn còn được chôn giấu lâu như vậy mà không bị phát hiện, trong khi chắn chắn nó đã được chỉ dẩn lại, chẳng lẻ chúng lại vô cùng khó tìm?" Bá tước mỉm cười, và môi ông ta nhếch lên đến tận lợi, lộ ra đôi hàm răng dài sắc như răng sói, nhìn thật kinh hãi. Ông ta trả lời.
"Bởi vì những người nông dân của ngài thật là ngu xuẩn và hèn nhát. Những ngọn lửa như vậy chỉ xuất hiện trong những đêm mà không một kẻ nào trên vùng đất này dám ra khỏi nhà của mình. Và, thưa ngài thân mến, thậm chí nếu hắn dám, hắn cũng sẽ không biết phải làm gì. Chính là vì liệu cái tên nông dân ấy có dám đến đánh dấu những ở những nơi mà ngọn lửa ấy xuất hiện hay không. Nếu hắn không dám thì không bao giờ hắn xác định được nơi chính xác ngọn lửa ấy xuất hiện vào ban ngày. Ngay cả ngài nữa, tôi dám thề rằng ngài cũng không thể xác định lại vùng đất ấy một lần nữa."
"Ngài nói đúng," tôi trả lời. " tôi gần như chết khiếp khi trông thấy chúng." Và chúng tôi chuyển sang đề tài khác.
"Nào," cuối cùng ông ta bảo, "hãy kể cho tôi nghe về London và về những ngôi nhà mà ngài đã chuẩn bị cho tôi." Với một lời xin lỗi về sự chểnh mãng của mình, tôi đi vào phòng tôi và lấy ra những giấy tờ từ hành lý của mình. Trong khi tôi sắp lại thứ tự chúng, tôi nghe những tiếng va chạm của đồ sứ và đồ bạc ở phòng bên cạnh. Và khi tôi đi qua chúng trở lại, tôi để ý thấy rằng cái bàn đã được dọn sạch, và ngọn đèn đã được thắp sáng. Trước đó thì nó để tối. Một ngọn đèn nữa được thắp sáng trong phòng thư viện mà cũng có thể là phòng nghiên cứu, ở đó tôi thấy bá tước đang ngồi trên ghế sofa, châu đầu vào hàng tá những loại sách vở khác nhau, cùng với một cẩm nang Bradshaw bằng tiếng Anh bên cạnh. Khi tôi đến, ông ta dọn dẹp lại các loại sách báo trên bàn để tôi trải các bản đồ, văn bản và hình ảnh lên. Ông ta tỏ vẻ rất quan tâm và hỏi tôi hàng tá những câu hỏi về những vùng đất này và các vùng lân cận. Rõ ràng ông ta đã có sự chuẩn bị từ trước về những nơi này qua các mối quan hệ của mình, và thật sự ông ta còn biết nhiều hơn tôi nữa. Khi tôi nói về điều này, ông ta trả lời.
"Tất nhiên, bạn thân mến, đương nhiên là tôi phải chuẩn bị kỹ lưỡng rồi, đúng không? Khi tôi đến đấy, tôi sẽ cô độc hoàn toàn, không còn ông bạn Harker Jonathan nữa, xin thứ lỗi cho tôi. Tôi sẽ lại sống theo tập quán của nước tôi thay vì của nước các bạn, và lúc đó bạn Jonathan Harker sẽ không có bên cạnh để bổ khuyết hay giúp đỡ cho những lỗi lầm của tôi. Anh ta lúc đó sẽ ở Exeter, cách xa hàng dặm, có thể đang chìm ngập trong đống giấy tờ luật pháp của một người bạn khác của tôi, Peter Hawkins. Thế đấy!"
Chúng tôi chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc mua bán bất động sản ở Purfleet. Khi tôi đã chỉ dẩn mọi thứ cho ông ta và có được chữ ký của ông ở những giấy tờ cần thiết, tôi viết một bức thư để gửi cùng với chúng cho ông Hawkin, ông ta thăm hỏi tôi xem tôi cảm thấy thế nào ở nơi ở mới. Tôi đọc cho ông ta những ghi chép của mình về vùng này mà tôi có mang theo.
"Purfleet là một con đường phụ, ít người qua lại. Tôi đã đến xem xét, và thấy nó có một vẻ hoang tàn thường thấy ở những mãnh đất đang được rao bán. Nó là một dinh thự xây cất theo lối cổ bằng đá, được bao quanh bởi những bức tường cao, và đã bị bỏ hoang chẳng được sữa chữa nhiều năm. Cổng nhà nặng chịch bằng gỗ sồi và thép, gần như hoen rỉ hoàn toàn, đóng lại quanh năm suốt tháng.
"Khu bất động sản này được gọi là Carfax, chắc chắn là đã chịu sự phá hủy của một cơn động đất thời cổ xưa. Đấy là một ngôi nhà bốn cạnh ứng với bốn hướng của la bàn. Nó rộng khoảng hai mươi arch, được bao quanh bởi một bức tường đá như đã kể trên. Bên trong có khá nhiều cây cối, tạo nên một vẻ u ám, và còn có một cái hồ hay cái ao gì đó, khá tăm tối, ăn thông với một ngọn suối nhỏ bên ngoài khiến nước hồ luôn sạch sẽ và hiền hòa. Đây là một ngôi nhà rất lớn và lâu đời, có thể là từ thời trung cổ, làm từ những tảng đá lớn với những cửa sổ cao và ngăn bởi những chấn song thép.
Nó giống như một phần của một pháo đài, và chứa đựng bên trong một nhà thờ hoặc một tu viện cổ. Tôi không thể vào được vì tôi không có chìa khóa từ cánh cửa dẩn vào ngôi nhà này, nhưng tôi đã chụp hình nó từ chiếc máy Kodak này từ nhiều góc độ khác nhau.Ngôi nhà này gồm nhiều phần ghép lại, nhưng trông có vẻ rất lộn xộn. Tôi chỉ có thể đoán là nó tọa lạc trên một vùng đất rất lớn. Bên trong có nhiều tòa nhà ghép với nhau, nhưng có một ngôi nhà rất lớn chỉ mới thêm vào gần đây, đang được xây dựng thành một nhà thương điên tư nhân. Tuy nhiên, nó trông không được rõ lắm."
Sau khi tôi ngừng lời, bá tước nói,"Tôi rất vui mừng khi đấy là một ngôi nhà to lớn và cổ kính. Bản thân tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình cổ, và bắt tôi sống trong một ngôi nhà hiện đại tức là đang giết tôi. Một ngôi nhà thì không thể ở được chỉ sau một ngày, và anh biết đấy, biết bao nhiêu ngày người ta mới tạo nên một thế kỷ. Tôi cũng rất thích là nơi đấy có một nhà thờ. Chúng tôi là những nhà quý phái xứ Transylnavia, chúng tôi không thích những nắm xương của mình rồi cũng sẽ chìm đắm giữa bao kẻ tầm thường khác. Tôi không tìm kiếm những sự vui vẻ hay đùa giỡn, tôi không tìm đến những ánh mặt trời khoái lạc, những con nước rực rỡ dành cho những người trẻ tuổi và ham vui.
Tôi không còn trẻ nữa, và trái tim của tôi, qua bao năm tháng đau buồn bởi tang tóc và chết chóc, đang trở lại với niềm vui. Thêm nữa, những bức tường trên lâu đài của tôi đã sắp đổ sập. Bóng đêm ngày càng nhiều, và những cơn gió lạnh đang thổi xuyên qua những lỗ châu mai cũng như những khung cửa sổ. Tôi yêu thích bóng tối và ban đêm, nhưng không thể sống đơn độc mãi với chính mình." Trong khi ông ta nói, đôi khi tia nhìn và lời nói của ông ta không hòa hợp vào nhau, hoặc giả nụ cười xuất hiện trên mặt ông ta mang một dáng vẻ lạnh lùng và độc ác nào đó.
Ngay sau đó, với một lời xin lỗi, ông ta biến đi, hỏi mang theo tất cả những giấy tờ của tôi. Ông ta đi một lúc, còn tôi bắt đầu đọc những cuốn sách chung quanh tôi. Tóm được một cuốn bản đồ, theo bản năng, tôi lật ngay đến chỗ nước Anh, và tấm bản đồ này đang được bá tước sử dụng. Tôi nhìn thấy một vùng được khoanh tròn, và tôi xác định được rằng đó là một nơi gần phía Đông London, rõ ràng là ông ta vừa mới mua một vùng đất ở nơi đó. Hai nơi khác ở Exeter và Whitby nằm trên bờ biển Yorkshire.
Khoảng hơn nữa giờ sau, bá tước quay lại. "A ha", ông ta nói. "Vẫn không dứt ra được các quyển sách à? Tối lắm, nhưng không cần phải cần mẫn thế. Lại đây! Ý tôi muốn nói là bữa ăn tối đã sẵn sàng." Ông ta nắm lấy tay tôi và chúng tôi đi vào phòng bên, nơi đã bày sẵn bữa ăn tối ngon lành. Bá tước lại xin lỗi lần nữa, rằng ông ta đã ăn khi ông đi ra ngoài. Nhưng cũng giống như lần trước, ông ta ngồi lại và trò chuyện trong khi tôi ăn. Sau bữa ăn, tôi hút thuốc, và cũng giống như đêm trước, bá tước ngồi lại với tôi, trò chuyện và trao đổi về những vấn đề chúng tôi cùng quan tâm hàng giờ.
Tôi nhận thấy rằng lúc này đã quá khuya, nhưng tôi không nói gì. Tôi thật sự cảm thấy cần phải ở bên cạnh người chủ nhà của tôi với bất kỳ cách nào . Tôi không buồn ngủ, do tôi đã ngủ quá dài ngày hôm trước, và tôi đã có kinh nghiệm rằng nỗi run sợ của tôi thường xảy đến vào lúc bình minh, nó giống như những đợt thủy triều. Người ta nói rằng những người sắp chết thường chết vào lúc bình minh hoặc những lúc thay đổi của thủy triều. Những người nào khi mệt mỏi, muốn tìm một cái gì đó để bám víu, sẽ thấy rằng sự thay đổi không khí sẽ giúp họ lấy lại niềm tin. Và thình lình chúng tôi nghe thấy tiếng gà gáy cất lên lanh lảnh báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
Bá tước Dracula nhảy dựng lên, cất tiếng "Ồ, trời lại sáng rồi! Tôi thật sơ xuất khi để ngài thức khuya như vậy. Rõ ràng là cuộc trao đổi của ngài về đất nước Anh mới mẻ và thân mến của tôi kém thú vị đến nỗi, tôi không thể nhận ra thời gian đã trôi qua như thế nào," và với một cái nhún người lịch sự, ông ta nhanh chóng biến đi.
Tôi quay trở lại buồng mình và buông màn, nhưng còn ghi chép thêm một chút. Cửa sổ tôi trông ra một khoảng sân nhỏ, và tôi có thể thấy những tia nắng mặt trời xám ấm áp soi rọi một khoảng trời đón ánh ban mai. Vì vậy tôi đóng màn lại và chấm dứt việc ghi chép cho ngày hôm nay.
Ngày 8 tháng 5:
Tôi sợ rằng tôi đã quá dài dòng khi viết đoạn này. Nhưng tôi thấy rằng cần phải đi vào chi tiết trước, do đã có quá nhiều điều kỳ lạ diễn ra tại nơi đây và tôi không thể cảm thấy bình tĩnh được. Tôi ước ao rằng tôi có thể an toàn rời khỏi đây, hoặc giả tôi sẽ chẳng bao giờ ra khỏi đây được nữa. Có thể rằng sự hiện hữu của cái đêm kỳ lạ này đã gây ra cho tôi cảm giác này, hoặc do tất cả mọi thứ! Nếu có ai để trò chuyện thì tôi còn có thể chịu đựng được, nhưng ở đây không có ai. Tôi chỉ có bá tước để nói chuyện, và ông ta thì - tôi e rằng tôi là linh hồn sống duy nhất còn tồn tại nơi đây. Hãy để tôi có thể sống thật với những gì đang diễn ra. Nó sẽ giúp tôi chịu đựng, và những điều tưởng tượng sẽ không nổi loạn chống lại tôi. Nếu không thì tôi chết mất. Hãy để cho tôi kể về những gì xảy ra với tôi, hoặc có vẻ như thế.
Tôi chỉ ngủ được vài giờ sau khi lên giường, và sau khi cảm thấy không thể ngủ được nữa, tôi tỉnh dậy, tôi treo cái kính cạo râu của tôi lên cửa sổ, và bắt đầu cạo râu. Thình lình tôi giật bắn người khi nghe thấy giọng của bá tước vọng từ sau lưng tôi, "Chào buổi sáng." Tôi hoảng hồn vì tôi không hề nhìn thấy ông ta, dù cái gương của tôi phản chiếu toàn bộ căn phòng sau lưng tôi. Lưỡi dao cạo râu của tôi cắt cả vào da thịt, nhưng tôi hầu như không nhận ra điều này trong một thoáng.
Sau khi đáp trả lời chào của bá tước, tôi nhìn lại vào gương để xác định rằng mình không hề nhầm lẫn. Lúc này không thể có sự sai sót nào ở đây, bởi vì người đàn ông đã đứng quá gần tôi, tôi có thể nhìn thấy ông ta qua vai mình. Nhưng hoàn toàn không có hình ảnh phản chiếu của ông ta trên gương. Cả căn phòng sau lưng tôi đều được hiện rõ, nhưng chẳng có bóng dáng một người nào, ngoại trừ tôi.
Điều này làm tôi giật bắn người, và nó đã lên đến đỉnh điểm của hàng loạt những điều kỳ lạ, những cảm giác mơ hồ về những sự lạ lùng tôi luôn luôn cảm thấy khi bá tước lại gần tôi. Trong thoáng chốc, tôi cắt phải một cái mụn nhỏ, và một tia máu bắn ra trên cằm tôi. Tôi để lưỡi dao cạo xuống, nhìn quanh để tìm một miếng băng dính. Khi bá tước nhìn thấy mặt tôi, mắt ông ta chợt rực lên một nỗi thèm khát mãnh liệt. Ông ta thình lình chộp lấy cuống họng của tôi. Tôi gạt ra và tay ông ta chạm phải chuỗi hạt tôi đeo cây thánh giá trên đó.
Nó tạo nên một sự thay đổi ngay tức khắc nơi con người này, và cơn thèm khát thịnh nộ kia biến đi nhanh đến mức tôi không sao tin được.
"Hãy cẩn thận," ông ta nói "chú ý đừng để tự cắt phải da thịt của chính mình. Ở đất nước này điều đó sẽ khiến ngài gặp nguy hiểm hơn là ngài tưởng đó." Và tóm lấy cái gương cạo râu, ông ta tiếp tục, "Và cái vật gớm ghiếc này có thể gây ra những việc xấu xa. Nó chỉ là một món đồ trang sức xa hoa bẩn thỉu của con người. Vứt nó đi!" Và giật tung cửa sổ ra bằng cánh tay ghê gớm của mình, ông ta ném mạnh cái gương đi. Nó vỡ tan ra hàng nghìn mãnh khi chạm vào nền sân đá phía dưới. Rồi ông ta đi ra chẳng nói thêm lời nào. Thật là chẳng ra làm sao, vì tôi chẳng thể nào cạo râu được, trừ khi dùng cái vỏ đồng hồ hoặc phần đáy của hộp cạo râu, may thay là nó lại bằng kim loại.
Khi tôi đi vào phòng ăn, bữa ăn sáng đã sẵn sàng, nhưng tôi không tìm thấy bá tước. Vì vậy tôi ăn sáng một mình. Lạ lùng thật, hình như ông bá tước này chẳng hề ăn hoặc uống thì phải. Ông ta quả là một con người kỳ dị! Sau bữa ăn sáng tôi bắt đầu thử tham quan lâu đài. Tôi đi ra cầu thang, và tìm thấy một căn phòng trông về phía Nam.
Quang cảnh thật là nguy nga, và tôi có thể tha hồ thưởng ngoạn. Lâu đài nằm ở một địa thế cheo leo hết sức nguy hiểm trên một đỉnh núi thẳng dốc. Một hòn đá rơi ra từ cửa sổ có thể rơi hàng nghìn food mà chẳng chạm vào bất kỳ cái gì. Phóng xa tầm mắt có thể nhìn thấy một rừng cây bạt ngàn, thỉnh thoảng lại bổ khuyết bởi những đường nứt. Đây đó là những đường chỉ bạc là nơi mà những con sông luồn lách vào bên trong rừng rậm.
Nhưng tôi chẳng còn tâm trạng đâu mà miêu tả cảnh đẹp, bởi vì sau khi tham quan thêm một lúc nữa, tôi đã nhìn ra tình trạng thật sự của mình. Khắp nơi toàn là cửa, và tất cả đã được khóa và chèn chắc. Không một cửa sổ nào trong lâu đài có thể mở ra một con đường thoát an toàn. Tóm lại, lâu đài là một nhà tù thật sự, và tôi đã trở thành tù nhân.