Thứ Ba, 23 tháng 6, 2015

Em yêu ...

Sắp thi rồi , lo lo giờ ngồi vẽ sơ đồ cây các môn để ôn và nhớ @@ nhớ và thuộc >_< , nhớ và làm , nhớ để lụi =]]
Phát bài Mác Lê , không được hài lòng lắm, nhưng mưu sự tài nhân, thành sự tại thiên :(, nên thôi kệ , mặc cho có ngã có nghiêng lòng em vẫn vững như kiềng ba chân :), em luôn yêu cuộc sống này với biết bao niềm yêu thương và chờ mong đang chờ đón em :)
nhưng .....
em không thể níu giữ từng giọt mưa, nắm giữ khoảnh khắc giữa hai chúng ta, những kỉ niệm thời thơ ấu giờ... đã đi về chốn đâu ?
em luôn mong chờ một khoảnh khắc , là khi đó em được nhìn thấy người mà em yêu thương dang tay chào đón em .... chứ không phải bỏ em đi, để em bơ vơ giữa thế giới này , và
ruồng bỏ em :(
Em mong muốn chỉ có thể níu giữ những kỉ niệm đẹp giữa hai chúng ta, những kỉ niệm yêu thương không thành mà thay vào đó, em đã biến nó thành cơn ác mộng của đời em >_
Tại sao lại như vậy, em không biết đã từ lâu trong trái tim em và trong chúng ta không còn có nhau , chỉ giữa khoảng không như người dưng lạc đường ,xa lạ, như người dưng lạc giữa rừng xanh :((
Tại sao em quá ngốc nghếch như vậy, ngốc nghếch để bị người mình yêu thương lừa dối và gạt đi nước mắt của em , cướp đi của em những động từ hạnh phúc
Em đã thôi không khóc nữa và đã ngừng khóc có lẽ vì vĩnh viễn vì em biết em đã qua cái đời mộng mị, đời xoắn, đời yêu thương...
Giờ đây em chỉ biết cười biết nói , vì em biết rằng em quá được yêu thương , yêu thương của em mong manh như tờ giấy ngà đã ngã màu theo năm tháng
Em biết em đã sai, em sai rồi, em,sai nên em đã đến nhà thờ ăn năn sám hối không biết bao nhiêu mùa trăng non, dù cho có chạng vạng lên cao nhưng em không níu giữ được, không níu giữ được cái khoảnh khắc mà hai ta sánh bước bên nhau, rồi nắm tay nhau đi trên suốt một đoạn đường dài....
Em sợ
Khi em quay lại rồi em lại mất đi người em yêu thương và nhung nhớ, em lo sẽ mất hết tất cả mà không chú ý đến bản thân , em lo , em lo rất nhiều, lo muốn phát bệnh, phát sốt, phát đau ... em không ngừng lo cho bản thân mãi thôi ngốc nghếch , thôi mộng mị , thôi u sầu , thôi đừng sầu khổ, bị bỏ rơi ....
Nhưng sao khó quá anh à
Em xưng anh nhưng không biết có phải anh là chính anh không nhưng anh vẫn ngốc như ngày nào, thơ ngây ngốc nghếch giống như em, nhưng có một chút bí ẩn nào đó giống như là có điều gì đó đã ngăn trở chúng ta không được mãi mãi gặp nhau, dù cho em có biết rằng nhiều khi đó là do em tưởng tượng, do em phỏng đoán, em mông lung nhất thời mà thôi :).....
Một mùa giá buốt cứ qua mau, lời hẹn thề hai đứa liệu có dài , có lâu như anh và em tưởng , em tưởng chúng ta mãi bên nhau nhưng không em đã đánh mất anh , muôn mai sau....
Có biết bao ánh sao hôm dẫn dắt em đi trên chuyến tàu đêm của hai đứa trẻ , của hai đứa trẻ là chúng ta chứ không phải của cô bé Liên của Thạch Lam , nhưng sao anh ơi , sao khó quá ,.....
Và bây giờ em chỉ muốn rằng giữa hai chúng ta khi nhìn nhau hãy cười thật tươi, thật hạnh phúc và sau đó ngẩng cao đầu và đừng bao giờ rơi một giọt nước mắt nào nữa, vì tình yêu đâu thể nào chỉ có một đâu anh :) :)
Và bây giờ em đã trở thành anh của những người khác, anh của em hàng xóm, anh trưởng, anh bạn , nhưng em vẫn sẽ không quên được anh , anh của những người mà em yệu thương từ bấy lâu, chất chứa tới tận bao la đại hải
Em xin hứa sẽ quên đi anh, quên đi tất cả và tập sống một cuộc sống mới, một cuộc sống là chặng đường đời  dài mà thiếu bóng anh, anh của anh ...
Em yêu anh, Moak :*


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét