Thứ Ba, 23 tháng 6, 2015

Bi's story 3: Chuyển nhà - ngày ông ngoại ra đi

Cũng không nhớ tự bao giờ tui còn nhớ cái ngày tui chuyển nhà nữa, nhưng ngày hôm đó tui chỉ nhớ sơ sơ cái xe ba gác chở rất nhiều thứ đồ bên cạnh. Đồ đạc thì nhiều mà không đủ chổ mới ghê chứ , nhà ngoại thì nhỏ mà đồ thì cứ ùn ùn kéo tới, cứ thế mà nhà ngoại thêm chật, lúc đó ông bà ngoại nhìn đã già hẳn rồi! Râu tóc bạc phơ, nếp nhăn và nếp chân chim đã hằn lên đôi gò má. Không phải tôi hay đi tả này tả nọ đâu mà là nó có thật. Già rồi ai mà chẳng có nếp chân chim, nếp nhăn. Giờ đây người đi căng da mặt, căng gò má đếm nhiều không kể xiết, chứ hồi xưa nào giờ có ai, ông bà ngoại tôi lúc đó, hồi mà trước khi mẹ tui lấy bố, đâu có giàu có gì, đến nỗi thời bao cấp cả gia đình phải sống vào công việc buôn bán giá đỗ ở ngoài chợ Ông tạ ngày xưa, bây giờ là trường tiểu học Phạm Văn Hai , ngôi trường mà tôi gắn bó suốt khoảng thời gian dài...đó thôi :D
Mọi người có thắc mắc rằng tại sao tôi tả nhiều về bà ngoại như vậy không??? Hừm !!! Sao tôi biết được? Chắc người tôi nhớ nhất lúc này đó chính là bà ngoại, tuy bà rất kì cục nhưng khi bà ra đi, mình cảm thấy rất buồn và ân hận, lúc động quan đưa tang bà ra lò thiêu ấy ( Bình Hưng Hòa năm xưa), mình đã khóc rất nhiều , khóc như có nhang xông vào trong hai bờ mi mắt  !!!Bà ra đi trong nỗi tiêc thương đau khổ của rất nhiều người, chẳng hạn như : Mẹ tôi, ba tôi , bên họ nội ngoại đều khóc thương vì bà!!! Bà đâu có tội gì đâu , chỉ có tật hay đi mua rượu về uống và say khước với những ca sứt đầu mẻ tráng, phải khâu mấy mũi ở bệnh viện quài không chứ đâu. Thấy vậy chứ bà hồi đó đẹp hơn mẹ mình nữa, mặc dù mẹ mình và bà ngoại không có thiện cảm với nhau từ bé tới khi bà qua đời, mẹ cũng còn có ác cảm với bà.
Nhưng câu chuyện hôm nay không phải mình kể về bà ngoại của mình ... mà là ông ngoại của mình, ông ngoại của tôi.
Ông ngoại ra đi vì căn bệnh ung thư gan thời kì cuối, lúc đó thấy da ông ngoại vàng khè nằm trên giường bệnh mình cứ nghĩ chắc tại da bạn đó vàng, nhưng về sau mình mới biết: Da vàng là triệu chứng của người bị bệnh gan !!!he trên thân xác khô
Lúc đó mẹ hay thức trắng đêm, đến khi mất mẹ khóc rất nhiều. Cả hai người ông và bà ngoại đều mất vào ban đêm , lúc xx giờ gì đó lúc mình ngủ say ^^.
Mình cũng không dám đến lại gần xác của họ nữa, chỉ dám nhìn qua tấm kính che kín cái xác không hồn của họ thôi! Bình thường da người chết hay trắng thì phải tại mình thấy da họ trắng ^^!Thôi, mình xin tóm gọn lại như vậy :" Trên đời ai cũng phải chết , nhưng sống làm sao cho cái chết của mình được trọn vẹn, thì đó mới là sống" .... Hãy sống vì người mình yêu thương ....


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét