Thứ Ba, 23 tháng 6, 2015

Bi's story 4: Vô nhà trẻ - Nhà trẻ 1 - Nhà sơ :(

Sau khi ông ngoại ra đi , 6 năm sau bà qua đời, lúc đó mình đã lớp 6 , 12 tuổi . Lúc đó nhớ lại cái cảnh đi nhà trẻ bỗng bật cười...:))
Nhà trẻ, có lẽ ai cũng nhớ, là nơi mà một đứa trẻ sau này dù lớn lên vẫn không thể nào quên ngày đầu tiên và những năm tháng nó sống trong nhà trẻ. Vì nhà trẻ, là nơi , mà, những đứa trẻ ấy đã biết thế nào là học, là chơi, là làm quen , dù có thể chúng nó có thể học, chơi , và làm quen trong xóm.... Nhưng về cơ bản , nhà trẻ đã dạy cho những đứa trẻ ấy , chúng ta, thành một con người
Tôi còn nhớ cái ngày mẹ đưa tôi đi nhà trẻ, nhà trẻ Vành Khuyên , tức là nhà sơ ở tu hội nô tỳ Thiên chúa ! Nhà sơ cũng lớn thật nhưng không phải chổ nào cũng được vào, chổ nào cũng được chơi, vì những chổ cấm chúng tôi vào , là nơi các sơ tập hát và cậu nguyện cùng Đức Chúa trời .
Sơ là những người mẹ hiền thứ hai của chúng tôi lúc ấy, trừ sơ soi ra chẳng hạn sơ Nguyệt, sơ Tươi, sơ Huệ... Sơ rất hiền, nhưng cũng có những kỉ niệm đáng nhớ đối với tôi.
Ngày nào đến trường , trước khi đi học, sơ phát cho mỗi người một ly sữa đậu nành uống, ai uống cũng ngoan, cũng sạch sẽ, riêng mình thì uống đổ tháo vãi hết ra sàn nhà làm dơ sàn... Vậy là sơ Soi bắt phạt, không cho mình vô phòng học ,đứng ngoài cửa sổ nhìn vô, lúc ấy mình tuổi thân và xấu hổ lắm. Từ ngày đó trở đi, mình không chịu vô phòng học , cứ đứng núp ngoài cửa sổ ấy và rồi tự kỉ trong đó. Dù sơ có nài nỉ cách mấy mình cũng không chịu vô ( theo mình nhớ) , rồi cái sơ Huệ ân cần đưa mình ly sữa , uống , vỗ về và dắt mình vào lớp học... Học cũng vui, tập đánh vần, viết chữ, hát thánh ca, đọc kinh, cầu nguyện .... đủ thứ trò cả. Ngoài ra, còn có những bữa ăn phụ, ăn bánh , trái, ăn vặt ,vv... Lúc ngủ thì không vui lắm vì sơ bắt giữ im lặng , nằm đó, nhắm mắt lại và khuyên mình ngủ... Bình thường thì ngủ được nhưng đến những lúc trời mưa tầm tã, gió thổi ầm ầm, sấm chớp lia lịa, đùng đùng chéo chéo thì mình sợ hãi mà có cảm xúc rất khó tả , dường như trong lòng mình và bão tố đang hòa quyện vào nhau, một cảm giác lo và một cảm giác lạ , cả hai cùng đan xen vô nhau với cơn mưa tầm buổi cuối thu làm lòng của một đứa con nít đây lại bứt rứt không yên :(, cứ thế cứ thế ngày qua ngày mình được lớn lên trong tình yêu thương của sơ và thiên chúa.
Thế rồi cũng gần được một năm, nhiều chuyện xảy ra với các sơ...
Hôm đó là giờ ra chơi, các sơ phải đi học với cha , không rõ là cha nào, thế là tụi nó nghịch phá chịu không nổi. Lúc đó có một thằng, không nhớ tên nổi, bỗng thay vì tuột cầu thang thì nó leo ngược lên cầu thang , thế là, do cầu thang trơn quá, nó té dập mặt, gãy hết răng, máu me chảy ra quá trời. Thế là nó khóc òa lên, mọi người la hét chạy toáng loạng, thế là sơ chạy ra xem thấy sự việc xảy ra quá kinh khủng. Phụ huynh không biết có lên mắng dốn không mà tại sao thấy hôm đấy mặt các sơ có vẻ đăm chiêu và buồn vời vợi.
Sự cố này nối tiếp sự cố kia, tránh vỏ dưa gặp vỏ đừa, do ăn nhiều quá nên tụi nhỏ lúc ấy bị đau bụng, thế là chúng nó thi nhau boom boom , phọt phọt >_<.><p>Để giải quyết đống ấy, sơ tổng phải huy động một lực hùng hậu lau dọn , chà rửa , tăm, kì cọ cho quần áo cũng như cơ thể của tụi nó :))</p><p>Thế là hôm đó đứa nào đứa nấy quần áo ướt nhem, mẹ mình thấy vậy liền lo cho sức khỏe, thấy mình cũng ốm , cũng bệnh cảm sốt quài đi học cứ bệnh liên miên nên,  quần áo cứ ướt mem nên mẹ đã chuyển mình đi, và từ đó mình không còn học trong nhà trẻ Vành Khuyên nữa.</p><p>Có lẽ nói một trong những nhà trẻ chịu nhìêu uất ức nhất có lẽ là nhà sơ , vì sơ không hề làm gì sai cả, có sai là lỗi của tôi , của chúng tôi , những đứa trẻ đã quá ngây thơ làm cho các sơ phải buồn và đau lòng đến như vậy. Đến bây giờ khi gặp lại họ, mình cũng còn thấy một chút bức rức trong lòng và tội lỗi cứ thế mà vang trong mình những giọng nói âm u, u ám, xấu hộ, thẹn thùng đối với các sơ. Đến khi lớn, sơ vẫn nhận ra mình, Thiện !</p><p>Không biết là nên vui hay nên độn thổ nữa !!!!</p><p>Nói chung là nhà trẻ Vành Khuyên là nhà trẻ đầu tiên mà mình cảm thấy như ở nhà, giống, và không khác đi đâu được, không biết có phải nói quá quá không , nhưng sống trong tình yêu thiên chúa qua bàn tay của các sơ như vậy thì , còn gì là bằng ^_^</p><p></.></p></.>

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét